
liền gọi điện cho cô, không ngờ lại nghe
được giọng nói vô lực của cô, thậm chí điện thoại còn chưa ngắt đã không nghe
thấy cô nói gì, anh lập tức chạy đến phòng ngủ của cô, cẩn thận ôm lấy cô đưa
vào bệnh viện. Cô làm sao biết, khi bác sĩ nói cô không có việc gì nghiêm
trọng, trong lòng anh vẫn chưa hết hoảng sợ.
Những lời này, anh muốn
nói nhưng tạm thời không thể thốt ra, cũng không có cách gì nói ra được. Cô
luôn cho rằng sư huynh giúp sư muội là chuyện thường tình, chưa từng nghĩ đến
phương diện khác, bảo anh làm sao giải thích cho cô về sự hoảng hốt của mình
đây?
Triêu Huy uống nước xong
định nói lời cảm ơn, điện thoại của Chu Vệ vang lên, làm cô đành đem lời nói
nuốt trở lại.
Chu Vệ nghe điện thoại
xong nói anh có việc gấp, không thể ở trong này cùng với cô nữa, thông báo cho
các bạn cùng phòng giúp cô rồi vội vàng đùng đùng chạy đi.
Kết quả, lời cảm ơn cũng
không thể nói được với anh, lần sau vậy, Triêu Huy suy nghĩ.
Biết được là Chu Vệ đưa
Triêu Huy đến bệnh viện, ánh mắt Tiểu Khê như tỏa ra bong bóng , đây không phải
là chuyện tình yêu trong đồng thoại sao? Nữ nhân vật chính mảnh mai không may
bị nhiễm bệnh, nam nhân vật chính cao lớn tuấn tú mị lực kinh người đến đúng
thời điểm mấu chốt, ôm nữ nhân vật chính đưa vào bệnh viện, sau đó hai người
thâm tình nhìn nhau, có thể phổ thành một ca khúc ngọt ngào lãng mạn…
Triêu Huy ngơ ngác nhìn
Tiểu Khê rơi vào thế giới mơ tưởng, hết chỗ nói rồi…
“Cậu đây là… Hâm mộ tớ
sao?” Cô bệnh thành cái dạng này mà còn lấy ra để đùa giỡn được, thật là chả có
chút nhân đạo gì cả.
“Đương nhiên hâm mộ chứ.”
Tiểu Khê liếc mắt một cái, trách cô cắt ngang ảo tưởng của mình. “Tớ tình
nguyện dùng một lần bị cảm để đổi lấy một cái ôm của Chu Vệ. Nói nhanh lên, lúc
Chu Vệ ôm cậu có cảm giác gì? Có phải tim đập thình thịch, cánh tay của anh ấy
vô cùng mạnh mẽ, trong lồng ngực rộng của anh ấy vô cùng ấm áp hay không?” (Sắc
nữ a a~~~~)
“Chờ tớ hỏi lại dì quản
lý rồi sẽ nói cho cậu biết.” Triêu Huy trả lời.
“Bà quản lí thì liên quan
gì? Tớ hỏi cậu cơ mà…” Tiểu Khê ồn ào.
Đông Yến đang gọt táo vốn
yên lặng từ nãy giờ mở miệng trả lời thay Triêu Huy: “Cậu ấy hôn mê thì làm gì
có tâm tình ngắm trai đẹp? Cậu nghĩ Tiểu Huy cũng giống cậu chắc?”
Tiểu Khê bị câu trả lời
này làm cho phát nghẹn, sửng sốt nửa ngày, rồi nói: “Tiểu Huy, cậu thật không bình
thường. Người ôm cậu là Chu Vệ, Chu Vệ đấy, tại sao một chút hưng phấn cậu cũng
không có?”
Triêu Huy nghi hoặc: “Tớ
muốn hỏi các cậu, Chu Vệ có chỗ nào đặc biệt mà các cậu coi trọng anh ấy như
vậy.”
… …
Tiểu Khê mặt không chút
thay đổi nhìn cô vài giây, sau đó quay đầu cùng Đông Yến, Tĩnh Tĩnh nói: “Tớ
cuối cùng cũng cảm thấy tinh thần bị đả kích, các cậu cảm thấy thế nào?”
Đông Yến, Tĩnh Tĩnh:
“Đồng cảm.”
Các cô nói Chu Vệ kia quả
thật là Chu Vệ không sai, mà Tiểu Huy thần chí thanh tỉnh, không có khuynh
hướng hỗn loạn, đến rốt cục là chỗ nào bị hỏng vậy?
Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ, hỏi:
“Tiểu Huy, cậu có phải cảm thấy Kim Thành Vũ rất tuấn tú không?”
“Đúng vậy.” Triêu Huy trả
lời.
“Vậy cậu cảm thấy người
kia thế nào?” Đông Yến chỉ vào một nam sinh ngoài cửa sổ hỏi.
Bộ dạng nam sinh kia quả
thật khiến cho tổ quốc nhân dân phải hổ thẹn… , khuôn mặt râu quai nón, một cái
mũi hồng hồng như uống rượu, hai bên má là vết rỗ hoa như bị đánh bom, anh ta
mở ra cái miệng rộng, ách xì 1 cái, lộ ra cả hàm răng vàng vàng đáng sợ…
“Ách…” Triêu Huy lộ vẻ
mặt khó chịu thay cho đáp án.
“Thẩm mỹ xem ra rất bình
thường.” Đến phiên Tiểu Khê, “Tớ cảm thấy Chu Vệ là nam sinh tuấn mỹ nhất trong
trường của chúng ta, cậu cảm thấy sao?”
Triêu Huy nghĩ nghĩ, cô
đúng là chưa gặp ai trong Đại học A có khuôn mặt yêu nghiệt hơn Chu Vệ, gật đầu
thừa nhận.
Thẩm mỹ hoàn toàn bình
thường, vậy rốt cục là vấn đề gì?
“Chẳng lẽ cậu không cảm
thấy, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai như thế, lòng cậu không chạy loạn như nai,
trái tim không rung động hay sao?”
Hả? Triêu Huy ngây ra,
chạy loạn như nai? Trái tim rung động?
“Làm sao có thể…” Cô nghi
hoặc nhớ lại, khi cùng Chu Vệ ở cùng một chỗ, ngay từ đầu là nơm nớp lo sợ, lo
lắng sẽ phát sinh chuyện bi thảm, nhưng tiếp xúc lâu, liền cảm thấy anh là một
người có nguyên tắc, một khi đã làm là làm cho tới cùng, có thể nói là làm
chuyện gì đều nhìn xa trông rộng là một sư huynh tốt. Nhưng mà nai con chạy
loạn? Thế nào là thế nào?
Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng
Đông Yến nhìn lẫn nhau, trong lòng thầm thông cảm thay cho Chu Vệ.
Cho dù Chu Vệ đối với
Tiểu Huy không có ý tứ gì nhưng với mị lực của bản thân bị đả kích như vậy, vẫn
là một chuyện rất đáng để buồn bực.
Triêu Huy cảm thấy mình
hình như bệnh nặng thêm rồi, nếu không sao cô lại thấy có ba ánh mắt thông cảm
thương tiếc đang nhìn mình chằm chằm vậy?
Tiểu Khê nhìn Triêu Huy
uống thuốc rồi đi ngủ, trong lòng nghĩ, cho tới nay, Triêu Huy đều ôn hòa trước
mặt mọi người, cũng chưa bao giờ tức giận, nhưng cũng tức là cô chưa bộc lộ hết
con người của mình cho người khác, cho dù là bạn bè gần gũi như các c