
nh cảm của cô ấy.
Sau đó, Chu Vệ xuất hiện.
Dù đã biết trước, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, làm
cho tôi khiếp sợ. Một người ưu tú như vậy, một người gian xảo như vậy… Nếu như
hắn không có ý với Tiểu Huy, thì cần gì phải suốt ngày bám lấy cô ấy?
Tôi không muốn Tiểu Huy
làm tù binh của hắn, nhưng lại hâm mộ tác phong cương quyết của hắn, cũng hy
vọng Tiểu Huy có thể tìm được hạnh phúc. Chu Vệ thậm chí còn không để ý đến
quan hệ giữa tôi và Tiểu Huy… Tôi thật là mâu thuẫn, nhưng người mâu thuẫn, đâu
phải chỉ có mình tôi?
Lâm nói, cô ấy sẽ luôn
luôn chờ tôi, chờ tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.
Tôi đã khờ, nhưng còn có
một người con gái còn khờ hơn cả tôi…
Spoil chap sau:
.….
“Này…. Tại sao lại hôn
em” Triêu Huy cúi mặt vô lực hỏi.
Chu Vệ nắm đôi bàn tay
của cô, nói: “Bởi vì anh muốn hôn em, chỉ đơn giản như vậy thôi”.
Thời tiết dần nóng lên,
cho dù là miền Nam hay miền Bắc, nhân dân cả nước đều chìm trong không khí ngột
ngạt, oi bức của mùa hè. Trong trường nữ sinh trẻ trung thi nhau diện váy vóc
tranh thủ những cơn gió mát thổi tới. Cuối cùng cũng tới ngày tốt nghiệp, sinh
viên ra trường mặc trang phục cử nhân chạy khắp sân trường lưu lại những bức
ảnh làm kỷ niệm. Triêu Huy nhận lời mời tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Chu Vệ,
lại chụp ảnh chung với các bạn cùng phòng của anh. Cùng một đám người không
nhận ra ai ồn ào cùng nhau, có chút ngây ngốc, cô cảm thấy, bọn Bách Dịch tâm
tình hớn hở cái gì không biết — có chị dâu thân mật chụp chung, sau này muốn
tìm Chu Vệ làm việc cũng có chút dũng khí.
Triêu Huy không thích mùa
hè, nóng tới mức khiến người ta phát cuồng, quạt điện trong phòng học rồi phòng
ngủ đều thổi ra luồng gió khô nóng, thật là khiến cho người ta phải bực mình.
Buổi tối đi ngủ, vừa nằm xuống không bao lâu, dưới chiếu liền cảm thấy dinh
dính, trở mình liên tục, cũng nhanh chóng cảm thấy nóng nực…… Một đêm trằn
trọc, buồn bực chưa dứt thì trời đã sáng, đến khi rời khỏi giường đầy người đều
là mồ hôi dinh dính…… thật là khó chịu. [Sa: Ô ô chúng em cũng chung cảnh ngộ
này chị ơi, quạt quạt quạt'>
Cho nên việc cô chạy tới
chỗ Chu Vệ tránh nóng càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, vì ở nhà anh có
điều hòa. Giờ nghỉ trưa thật là vô cùng hạnh phúc, một mình lăn lộn trên
giường, chăn bông đắp lên, gió mát lạnh từ trong điều hòa thổi ra từ từ thấm
vào ruột gan — vì thế, Chu Vệ không ít lần cười cô, sao lại có người đắp chăn
bông nằm điều hòa như cô chứ. Chuyện này thì có cái gì kỳ quái? Cô vẫn luôn như
vậy mà, người trong nhà cũng không nhắc nhở gì. Nói đến kỳ quái, phải là anh
mới đúng, trước khi đi ngủ còn uống cà phê, nói cái gì ngày hôm sau dậy sớm
cũng không mệt rã rời……
Chu Vệ nhìn người nào đó
quang minh chính đại rất ngang nhiên chiếm lấy bàn đọc sách và dây mạng của
anh, nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, vì chuyện “là mẹ hay là chị” mà vài
ngày sau đó cô cũng không tới, còn nói là bận rộn nhiều việc — bận đến
mức anh sắp phát điên lên rồi. Hôm đó, anh về nhà lúc giữa trưa, mở cửa ra liền
sững sờ. Cô đang ở đây, anh có cảm giác như vậy, mở tủ giày ra quả nhiên thấy
dép trong nhà của cô không còn ở đó. Để đồ xuống, trước tiên ngó qua phòng bếp,
không thấy, cũng không có ở thư phòng. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ, liền
nhìn thấy Thọ Thọ cuộn tròn ngủ ở dưới giường, mà cô ôm chăn bông từ trong tủ
trải ra, một người một chăn yên ổn trên giường.
Cô ngủ rất bình yên,
giống như ngủ ở trên giường của mình vậy, anh cũng không kinh ngạc chút nào. Cứ
coi như vậy là chuyện đương nhiên. Tim anh khẽ động, đóng cửa lại, cởi áo
khoác, Thọ Thọ mơ hồ nghe được động tĩnh mà tỉnh dậy, rón rén đi tới bên cạnh
người đang nằm ngủ.
Cảm giác này có được gọi
là hạnh phúc không, anh cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim
thật bình thản, bình thản đến mức có thể nghe thấy tiếng con tim mình đập thình
thịch, cảm thụ được dấu hiệu mình đang còn tồn tại.
Triêu Huy vừa ở trên mạng
cùng QM trao đổi thành quả mấy ngày qua, vừa lén dò xét những người bên kia.
Anh ấy hôm nay dường như có vẻ rất nhàn nhã, bởi vì anh cứ ngồi như vậy, chuyện
gì cũng không còn làm, đơn giản chỉ nhìn cô.
Hôm nay cô có cái gì khác
lạ sao? Triêu Huy ở trong lòng liên tiếp đặt ra những câu hỏi. Trải qua sự việc
lần trước, cô cảm thấy mình có cần phải nghiêm túc cẩn thận xem xét lại cảm xúc
trong lòng mình, cho nên lấy cớ bận rộn nhiều việc để không đến, kết quả không
ngờ là nói bậy bạ lại thành chuyện thật, quả thực là bề bộn nhiều việc, bận đến
mức ngay cả lúc ăn cơm cũng phải quay về phía máy vi tính giải đề…… Đội trưởng
đời trước nhất định là cái tên Chu Bái Bì nửa đêm giả tiếng gà gáy để người ở
phải dậy đi làm việc [Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác
phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo'>…… Cô rốt cục cũng qua được thử thách
cuối cùng, được ở lại trong đội, lập tức chạy tới đây nói lời xin lỗi, anh lại
không ở nhà. Cô vốn là chỉ là muốn chơi đùa Thọ Thọ, nhưng điều hòa mát lạnh,
giường của anh lại r