
diệt trong vô hình, cứ ngỡ
bản thân mình gặp gỡ là cải thìa, ai ngờ có kết quả mới biết mình gặp được đại
thần, chỉ có thể oán hận mắt mình lé, không nhìn ra được bên trong của người
ta. Bây giờ cô thật sự thấy may mắn khi Tĩnh Tĩnh sư tỷ không phải là đối tượng
của anh họ, nếu không, hai người này mà cãi nhau, không phát ra tia lửa điện
thì cũng là tia lửa nổ tung.
Phương Di đã quen
biểu tượng mở game nằm ở đâu, vừa chạm vào máy tính mới ý thức được, thì ra sư
tỷ đang chơi game này, không biết chị ấy là ai, có nghề nghiệp (trong game) gì,
cấp bậc thế nào. Sư tỷ đang học, cô không dám làm phiền, cho nên không dám hỏi.
Không biết anh họ dùng mạng gì, cảm giác tốc độ nhanh hơn nhiều, chơi cũng khá
thoải mái, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây, không thể lãng phí tài
nguyên.
“Nhiệm vụ hôm nay
hoàn thành rồi à?” Nhìn thấy Triêu Huy từ trong phòng sách đi ra, Chu Vệ vỗ vỗ
chỗ ngồi bên cạnh mình, kêu cô ngồi xuống, ôm cô.
Triêu Huy đấm nhẹ
vào cổ, lười biếng nói: “Ừm, hôm nay không có nhiều bài tập lắm. Cuối tuần tới
em phải đến Đại học B tham gia thi đấu, bây giờ chủ yếu là củng cố kiến thức
thôi.”
“Có lòng tin
không?” Anh hỏi, dạo này thấy cô bận rộn loay hoay như con quay vậy, thời gian
nghỉ ngơi cũng không có, dưới mắt còn có quầng thâm, làm anh nhìn thấy rất đau
lòng, hận không thể kêu cô rút khỏi đội tuyển. Song, anh hiểu rõ tính cách của
cô, trừ phi cô không thích, nếu không, không ai có thể làm dao động quyết định
của cô, cho dù là mỹ nam kế cũng vô dụng.
Trần Triêu Huy tựa
vào trước ngực anh, theo thói quen dụi dụi, cho đến khi anh nhịn không được, đè
lại cái đầu không an phận của cô, cô mới cười nói: “Còn chưa thi đấu, chưa nói trước
được điều gì, nhưng em cảm giác sẽ nhanh chóng nhàn rỗi thôi.”
“Đồng đội năm
ngoái của em cũng có tham gia huấn luyện, bọn họ nói như thế nào?”
“Bọn họ rất tự
tin, cũng rất tin tưởng em.” Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thật là thoải mái, nếu
cứ như vậy thì cô ngủ mất, “Giang Tân nói thực lực của em hơn hẳn nhiều người
trong đội, nhưng mọi người còn chưa tỷ thí với nhau, không biết có phải thật
không, cũng may có Mã Trác Thành thường xuyên phụ đạo cho em.”
“Mã Trác Thành?”
Bàn tay vuốt ve tóc cô dừng lại một chút, trong đầu xuất hiện một gương mặt
thật thà, thỉnh thoảng lại xấu hổ. Khi anh đi đón cô có gặp, nhiều lần còn thấy
Mã Trác Thành đứng bên cạnh cô, chỉ giúp cô vài thứ.
“Đúng vậy, anh ấy
tốt lắm, đội trưởng cho đề khó quá, làm không hết, anh ấy cũng nói giúp em, sau
khi học xong cũng thường phụ đạo cho em. Aiz, em thật sự sợ sẽ kéo họ thụt
lùi.”
Trong lòng Chu Vệ
hừ một tiếng, sợ? Tiểu nha đầu này sợ rằng là chưa hiểu rõ thực lực của mình,
nếu không, QM cũng không chiếu cố cô như vậy, càng không để cho cô cùng hai
người khác nằm trong nhóm hạt giống họp thành một đội. Chỉ sợ, có vài người chả
thèm quan tâm đến người bạn trai như anh, lợi dụng việc công làm việc tư, muốn
đào góc tường của nhà anh, chỉ có ngốc như cô mới không hay biết gì.
“Bữa nào chúng ta
mời cậu ấy đến ăn một bữa cơm đi.” Anh thuận tay đẩy thuyền nói.
“Mời cơm? Cũng
được, tiện thể mời luôn Giang Tân và đội trưởng cũng hay.” Triêu Huy không biết
tâm tư của anh, nhanh chóng đồng ý.
Thế là,tối hôm đó
bọn họ mở một bữa tiệc liên hoan trong nhà hàng ở gần trường.
Phương Di cũng
không chịu cô đơn, chạy đến tham gia, kết quả lại hối hận không thôi, sớm biết
như vậy thì đừng ham món lợi nhỏ, muốn nhân cơ hội cho anh họ một trận, không
ngờ… Thì ra là bữa cơm tiêu diệt tình địch… Please, anh họ anh không cần cười
đến buồn nôn như vậy, làm cô … Chút khẩu vị cũng không có…
“Mã học đệ, Triêu
Huy thường xuyên nói cậu rất chiếu cố cô ấy, người làm bạn trai như tôi phải
mời cậu một chén.” Chu Vệ rót một ly đầy, đưa cho Mã Trác Thành.
Mã Trác Thành
không thể từ chối, đành ngửa đầu uống cạn.
Triêu Huy buồn
bực, cô thường xuyên nói sao? Hình như chỉ có một lần thôi mà? Chu Vệ có cần
phải xem như đang chịu ơn thế không? Anh thật sự… Quá xem nặng chuyện của cô,
làm cho cô đỏ mặt tía tai.
“Sự chuyên nghiệp
của mọi người, tôi không hiểu rõ lắm, cho nên Triêu Huy cũng không thường nói
đến với tôi.” Chu Vệ vừa nói, vừa nhìn Mã Trác Thành: “Thi đấu sắp bắt đầu rồi,
nếu có chuyện gì, phiền học đệ cậu chiếu cố nhiều hơn một chút, tôi cũng yên
tâm hơn.”
Mã Trác Thành cười
khổ, cạn thêm một ly, không có cách nào, người ta đã cười chân thành nhiệt tình
đến vậy.
“Mã học đệ cậu
cũng biết, Triêu Huy là người sống nội tâm, bị ấm ức chuyện gì cũng không chịu
nói với tôi, tôi thấy cậu với cô ấy tương đối thân thiết, sau này nếu như có
chuyện gì, có thể phiền cậu nói với tôi không?”
Trong lòng Mã Trác
Thành có chút sợ hãi anh đã biết rồi, nhưng nét mặt vẫn sảng khoái đáp ứng, cạn
thêm một ly, sau đó say khướt.
QM thờ ơ nhìn Chu
Vệ một ngụm cũng chưa uống, nói: “Chuốc say lính của tôi, ngày mai làm sao mà
huấn luyện đây?”
“Đã vậy thì càng
phải chuyên tâm huấn luyện, đừng cả ngày mơ tưởng đến người nào đó.” Chu Vệ
cũng không chút khá