
ta là một đôi trời sinh, chẳng lẽ
chúng ta kỳ lạ lắm sao?”
Chu Vệ không cho là vậy.
Anh dĩ nhiên không tin cái gì mà trời sinh một đôi, nếu thật sự có trời sinh
một đôi thì đã không có chuyện “Thanh quan khó quản việc nhà”(*). Người ngoài
chỉ thấy bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, làm sao biết anh vì tình yêu này mà mất
bao nhiêu công sức, dùng hết kế này đến kế khác. Ngoài mặt cô dịu hiền, nhưng
bản chất bên trong thì khó chịu muốn chết, anh chẳng những phải giả vờ đáng
thương, giả vờ bất đắc dĩ, giả vờ hung dữ để trấn trụ cô, mỗi ngày còn phải
đoán thời gian để gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở cô, hơn nữa phải dùng trăm
phương ngàn kế để lợi dụng những người bên cạnh cô dâng cô lên cho anh, nói
chuyện giúp anh, truyền tin giúp anh. Nếu như Dương Cảnh có được một phần nửa
lòng thành của anh, cô cũng sẽ không vì một cái ôm của anh mà e lệ ngượng
ngùng, non nớt còn hơn cả anh. [Tiểu Huy: dám nói xấu em, tối nay cho anh ra
sofa ngủ/Vệ ca: TT.TT đó là sự thật mà'>
(*) Thanh quan khó quản
việc nhà: Chuyện trong gia đình, người ngoài khó hiểu, cũng khó mà phán xét
Kinh nghiệm anh theo đuổi
bà xã thậm chí còn có thể viết thành sách để bán, để cho thế nhân kính ngưỡng
(kính trọng ngưỡng mộ). Nhưng mà, anh sẽ không nói, nếu thế nhân đều nói đây là
sự hấp dẫn của “Trời sinh một đôi”, vậy anh cũng không ngại để thành “trời sinh
một đôi” với cô.
Năm học mới bắt đầu,
Triêu Huy ngồi trong phòng máy tính làm việc, còn phải quan tâm tới rất nhiều
việc khác, bận rộn đón học sinh mới, rồi bận rộn mời người mới đến với câu lạc
bộ.
Chu Vệ kéo một cô bé đến
câu lạc bộ của cô, nói với cô: “Đây là em họ của anh, Phương Di, sau này mong
em chăm sóc cho nó.”
Bộ dáng rất biết điều,
nhìn anh họ nhà mình, lại nhìn sư tỷ trước mắt, cười cười nói: “Xin chào sư tỷ,
sau này làm phiền chị.”
“Ơ, không cần khách sáo
đâu.” Triêu Huy từ thụ sủng nhược kinh định thần lại. Họ hàng nhà anh ấy… quả
là làm cho người ta ngại mà!!!
Giới thiệu xong, Chu Vệ
đương nhiên phải rời khỏi, để lại hai cô gái không quen nhau, nhìn nhau không
biết nói gì.
Triêu Huy không phải loại
người vừa quen là có thể hàn huyên ngay, nhưng thân làm sư tỷ, cô vẫn phải mở
miệng trước: “Phương sư muội, em muốn tham gia câu lạc bộ nào?”
“Cứ gọi em là Phương Di
được rồi.” Vị sư tỷ này, khụ, dù thoạt nhìn quá non nớt, nhưng hình như rất
thân thiết với anh họ nhà mình, chắc chắn chị ấy có chỗ hơn người. Cô nhìn
những học sinh cùng sư huynh sư tỷ bên cạnh, trong lòng mờ mịt.
“Nếu không em đi dạo một
vòng thử xem, có hứng thú với câu lạc bộ nào thì nói với chị, lát nữa chị sẽ đi
hỏi giúp em.” Triêu Huy đề nghị.
Ừm, đề nghị này cũng hay.
Phương Di mang theo ánh mắt dò xét của nhân viên điều tra bắt đầu đi tham quan.
Đi một vòng, rốt cuộc cầm vài tài liệu tuyên truyền về câu lạc bộ tin học để
xem.
Trần sư tỷ đang nói
chuyện cùng một vị sư tỷ khác, nhìn thấy cô liền gật đầu chào hỏi. Sư tỷ cao
gầy thấy thế, quay mặt sang nhìn cô.
Oa oa wow… Mỹ nhân! Tuyệt
đối là mỹ nhân! Trong lòng Phương Di nhân lên một chuỗi dấu chấm than, vị mỹ
nhân này tuyệt đối ngang hàng xứng đôi với anh họ nha, thật sự là kinh ngạc,
quá kinh ngạc…
“Đồng hương à?” Tĩnh Tĩnh
nhíu mày nhìn tiểu sư muội đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào mình, hỏi.
Triêu Huy im lặng: “Em họ
của Chu Vệ.”
Nên nói cái gì cho phải
đây? Đã quen nhìn sắc đẹp của Chu Vệ, thần kinh thẩm mỹ hẳn là phải sớm chết
lặng đi chứ, không phải sao? [Tia: Huy tỷ, tỷ nghĩ ai cũng như tỷ, sinh ra
trong gia đình cực phẩm sao?'>
“À, thì ra là người của
mình.” Tĩnh Tĩnh ý vị thâm trường nhìn hai người.
Triêu Huy ngại ngùng đỏ
cả mang tai.
Phương Di rốt cục cũng
lấy lại tinh thần, bước đến gần, nhiệt tình chào hỏi cùng Tĩnh Tĩnh: “Sư tỷ xinh
đẹp, em là Phương Di, là học sinh mới chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha, thật vui
khi được làm quen với chị.”
Ha ha, Tĩnh Tĩnh vô cùng
sung sướng trả lời: “Chị là Tô Tĩnh, cùng ngành với Tiểu Huy, có gì cứ đến tìm
chị chơi.” Nói xong, thản nhiên đi cùng người bên cạnh.
Phương Di chóng mặt hỏi:
“Sư tỷ, chị học ngành nào vậy ạ?” Thật là có khí chất, nhìn thế nào cũng thấy
thoải mái, hẳn là học văn học… Nên mới có khí chất này.
“Máy tính.” Triêu Huy trả
lời.
Phương Di 囧… Thì
ra, khí chất này là tự nhiên mà có, học thế nào cũng không được.
“Học máy tính, có phải
đều chơi game rất giỏi không?” Phương Di tò mò hỏi.
“Không nhất định là vậy.”
Triêu Huy thành thật trả lời, “Nhưng phần lớn là rất lợi hại, ở phòng kí túc
của chị, có một người chơi rất giỏi.” Đông Yến của chúng ta chứ ai.
“Thật không ạ?” Hai mắt
của Phương Di sáng lên. Cô vô cùng vô cùng thích chơi game, cũng vô cùng vô
cùng hâm mộ những cao thủ chơi game.
“Sau này sẽ giới thiệu
cho em biết.” Triêu Huy cười, tiểu sư muội và anh họ của cô ấy đúng là khác
nhau một trời một vực, tâm sự gì cũng viết lên mặt, nét mặt rất sinh động, rất
hài hước.
“Tiểu Huy Huy ~~~~~” chưa
thấy người đã nghe thấy tiếng, Tiểu Khê từ xa xa chạy đến, cầm một xấp giấy
tuyên truyền trong tay, “Khát quá