
n thì nghe thấy anh ấy nói gấp
gáp: “Anh không cảm thấy một ngày dài bằng một năm mà tưởng như một
giây dài bằng một năm ấy. Lúc đó anh trai lại hận không thể lấy roi
đánh đuổi ông mặt trời, bắt ông ấy đi nhanh một chút”.
Tôi mỉm cười. “Vậy… em có phải là người anh muốn có
quan hệ cả đời không?”.
Anh ấy lập tức nắm lấy tay tôi, thật chặt. “Câu hỏi
này anh sẽ dùng hành động thực tế để trả lời”.
“Anh có muốn cùng em sống trọn đời trọn kiếp
không?”.
Anh ấy nhìn tôi, long trọng gật đầu, câu trả lời
không thể ngắn gọn hơn, cũng không thể chắc chắn hơn: “Có!”.
Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, sắc
vàng tươi màu mật mới. Chu Nhất Minh trả lời một loạt các câu hỏi
mà không cần phải nghĩ ngợi, càng làm cho không gian tràn ngập hương
vị ngọt ngào. Trái tim tôi tựa như chiếc kem ngọt ngào mềm mại tan
chảy, đột nhiên tôi bổ nhào vào vòng tay anh ấy.
Chu Nhất Minh ôm tôi, cúi xuống hôn lên má tôi, nói:
“Thế nào, câu trả lời của anh có đạt yêu cầu không? Nếu đã đạt yêu
cầu thì chi bằng nghĩ một chút rồi chấp thuận lấy anh đi!”.
Tôi vùi mặt vào lòng Chu Nhất Minh, cười nói: “Xem ra
anh thực sự muốn kết hôn rồi”.
“Việc một Vương Lão Ngũ muốn làm nhất không phải
cưới vợ thì là gì? Còn chưa nói đến việc vợ tương lai của anh càng
nhìn càng thấy vừa ý. Miếng thịt kho tàu ngon thế này, không nhanh
chóng ra tay, ngộ nhỡ bị kẻ khác cướp đi mất há chẳng phải lỗ to
sao?”.
Tôi cố ý nói ngược lại: “Em tốt như thế thì sao có
thể tùy tiện gả cho anh được, như vậy hời cho anh quá!”.
Anh ấy vỗ ngực. “Em tốt, anh cũng tốt. Lẽ nào anh
trai lại kém em? Ngoài chuyện hơn lùn một tí, còn lại đều được cả.
Mọi cái đều có, anh trai có xe, có nhà, có thẻ tín dụng nữa”.
Tôi cười vỡ bụng. “Dựa vào chiếc xe đạp leo núi, căn
hộ mini và chiếc thẻ tiền lương mà cũng vênh váo kiêu ngạo thế
hả?!”.
“Vậy em còn muốn gì nữa? Muốn sống giàu có, sung
sướng à? Muốn ngồi trên chiếc xe ô tô đắt tiền hả? Muốn lấy tỷ phú
phải không? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, thực thế một chút đi! Anh
trai như thế này cũng coi như một người đàn ông tốt rồi! Em nói thẳng
ra đi, có muốn lấy không thì bảo! Nghe nói bây giờ kết hôn rất rẻ,
tới Cục Dân chính, chỉ cần chín tệ là làm xong thủ tục, nếu đồng
ý lấy thì anh mời”.
“Được thôi! Anh Nhất Minh, anh có xe, có nhà, có tài
khoản ngân hàng như vậy, kẻ hám tiền như em không lấy anh thì lấy
ai?!”.
Đương nhiên tôi muốn lấy rồi, bây giờ trong mắt tôi,
Chu Nhất Minh là người đàn ông tốt nhất, không ai có thể thay thế.
Mặc dù trước đây tôi đã từng mơ mộng, hy vọng mình có thể tìm được
một người đàn ông hoàn mỹ như chàng hoàng tử bạch mã để gửi gắm
cả đời. Nhưng cuối cùng tôi đã hiểu, không có một nửa một trăm điểm
hoàn mỹ, chỉ có hai người, mỗi người năm mươi điểm mà thôi! Khi hai
người thích hợp ở bên nhau mới có thể hợp thành một trăm điểm hạnh
phúc mỹ mãn.
Tôi tin, tôi tin chắc rằng, tôi và Chu Nhất Minh ở bên
nhau tuyệt đối đủ để hợp thành một trăm điểm hạnh phúc mỹ mãn.
Tôi và Chu Nhất Minh dự định kết hôn, tin tốt lành
đó đương nhiên khiến bố tôi, dì Thạch và bố mẹ anh ấy vui mừng khôn
xiết.
Nói làm là làm, đi đăng ký kết hôn trước rồi cử
hành hôn lễ. Lúc đầu định ngày đại hỷ vào tháng Mười một, thế
nhưng như vậy thì gấp quá, chuẩn bị không kịp. Về sau định vào Tết Nguyên
đán thì tôi lại chê trời lạnh, mặc váy cưới không tiện. Đã từng
chứng kiến những đám cưới tổ chức vào mùa đông rồi, cô dâu còn phải
khoác thêm áo lông đỏ bên ngoài, trông chẳng ra sao cả, tôi tuyệt đối
không làm việc đó. Thế là cuối cùng quyết định chọn một ngày tốt
trong thượng tuần tháng Mười một, thời tiết tháng Mười một ở thị
trấn này vẫn còn ấm áp, nhiệt độ trung bình chỉ trên dưới hai mươi
độ, không lạnh cũng không nóng.
Giờ đã là tháng Tám, ngày tốt cũng cận kề rồi,
phải chuẩn bị gấp mới kịp. Bố mẹ hai bên nhiệt tình chuẩn bị. May
mà căn hộ hai phòng ngủ của Chu Nhất Minh đã trang hoàng xong cả rồi,
không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần chọn những đồ nội thất ưng ý,
sắp xếp nữa là được.
Nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, còn rất nhiều việc
phải làm, tôi và Chu Nhất Minh đều lo lắng, bao nhiêu tâm huyết dồn
hết vào chuyện kết hôn. Đương nhiên anh ấy bận hơn tôi nhiều vì còn
phải đi làm, tôi may mắn hơn vì đang là kỳ nghỉ hè, có rất nhiều
việc đều do tôi đi lo liệu trước nên càng lo lắng.
Trước tiên, tôi lo lắng v