
trọng đại, cả đời
mình mới có một lần, xa xỉ một chút cũng đáng. Hơn nữa, tiền ở
trong tay cậu, cậu muốn mua gì, chẳng phải cậu nói là được sao?”.
Đúng thế, tiền ở trong tay mình, Chu Nhất Minh đã đưa
toàn bộ thẻ tín dụng cho tôi rồi, anh ấy đi làm tích cóp vài năm
được mấy vạn tệ, cộng thêm tôi cũng tích cóp được mấy vạn, lần này
kết hôn, mẹ anh ấy cũng đưa năm vạn tệ làm lễ vật ăn hỏi, bố tôi
còn đưa riêng cho tôi ba vạn tệ nữa. Trên tay tôi có gần hai mươi vạn
tệ, từ trước đến nay chưa có nhiều tiền như thế bao giờ, cảm giác
mình giống như một phụ nữ giàu có. Nhưng người ta tin tưởng tôi như
thế, đưa toàn bộ tiền cho tôi quản lý, tôi không thể tiêu bừa được.
Nghĩ ngợi một lát, tôi vẫn lưỡng lự. “Hay bọn mình
cứ sang chỗ khác ngó xem sao đã”.
Thế là chúng tôi lại lượn sang hãng Fuanna và một
vài hãng khác nữa, nhưng đã nhìn bộ hơn ba nghìn tệ xa xỉ rồi thì
không thể nhìn vừa mắt những bộ trên dưới một nghìn hay hai nghìn tệ
nữa. Không sợ không nhận biết được mặt hàng, chỉ sợ hàng so với
hàng, những đồ đắt bao giờ cũng tốt hơn đồ rẻ, quá đúng là tiền
nào của nấy.
Điền Tịnh thấy tôi không ưng mấy bộ bình thường đó,
bèn đưa ra ý kiến: “Hay là cậu về lên mạng tìm, xem trên mạng rẻ hơn
nhiều không, rồi mua trên mạng cũng được”.
Câu nói đó đã thức tỉnh tôi. Về đến nhà một cái
tôi liền lên mạng tìm bộ ga gối cưới Mendale đó. Phát hiện thấy trên
mạng chỉ bán có hơn hai nghìn tệ nhưng không khuyến mãi chiếc váy lễ
phục. Cũng chẳng sao, quan trọng nhất là mặt hàng chính chứ không
phải hàng khuyến mãi.
Chu Nhất Minh vừa tan làm đã bị tôi gọi sang thẳng
nhà. Tôi mở bức ảnh trên mạng cho anh ấy xem. “Chủ tịch Chu, anh nhìn
xem, anh thấy bộ ga gối này thế nào?”.
Anh ấy liếc qua một cái rồi nói. “Bộ này cũng bình
thường!”.
“Anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, bộ này mà còn
kêu là bình thường, em đi ngắm cả buổi chiều mà không thấy bộ nào
đẹp hơn. Nói cho anh biết, bộ buổi chiều em thích chính là bộ này,
giá hơn ba nghìn tệ. Nhưng ở trên mạng chỉ bán với giá hơn hai nghìn,
rẻ được gần một nghìn tệ đấy”.
Anh ấy nghe ra. “Em vẫn muốn mua bộ này đúng không?”.
“Đúng thế, người ta cả đời kết hôn có một lần, mua
một bộ đắt một chút, có được không?”.
Anh ấy xoa xoa cằm ra chiều suy nghĩ. “Chuyện này… để
lãnh đạo suy nghĩ thêm đã”.
Tôi vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy một lon Coca anh ấy
thích uống mang vào phòng, đưa cho anh ấy, nịnh nọt: “Chủ tịch Chu, chắc anh khát rồi hả? Uống chút nước đi!”.
Anh ấy giả bộ nghiêm túc lắc đầu. “Không cần hối
lộ, lãnh đạo đây không duyệt bộ này”.
“Vậy lãnh đạo duyệt bộ nào?”.
Anh ấy vẫn ra vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt đã tràn
ngập nụ cười. “Lãnh đạo thích mỹ nhân kế hơn”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi”. Tôi tiến ra phía trước, hôn anh
ấy một cái rõ kêu. “Lãnh đạo, thế này anh đã mãn nguyện chưa?”.
“Không được, vẫn chưa đủ, tiếp tục!”.
Thế là tôi bắt đầu hôn má Chu Nhất Minh, hết hôn
trái rồi lại hôn phải, cứ như con chim nhỏ mổ thức ăn vậy. Bận rộn
hồi lâu mà anh ấy vẫn nói chưa đủ, tôi không làm nữa. “Mệt quá, thôi
đi!”.
“Anh không mệt, đổi sang anh hôn em nhé!”.
Anh ấy nhào đến hôn tôi, chiếc cằm chưa cạo râu sạch
sẽ cọ vào mặt tôi buồn buồn. Tôi vừa cười vừa trốn, hai người chẳng
biết thế nào lại cuộn tròn lấy nhau lăn trên giường. Chiếc đệm êm ái
hứng chịu thể trọng của hai người, để chúng tôi mặc sức lăn trái lăn
phải.
Lăn lộn một hồi, tôi cảm thấy hơi thở của anh ấy có
phần gấp gáp hơn, anh ấy thì thầm vào tai tôi, giọng hổn hển: “Anh
nói… tối nay anh không về nữa có được không?”.
Đương nhiên tôi hiểu anh ấy nói không về nữa có nghĩa
là gì, từ chối thẳng thừng: “Không được, anh muốn ở lại làm gì?”.
“Anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ em lại không biết?
Anh…”. Anh ấy dừng lại một lát rồi cười, nói đầy ngụ ý: “Anh muốn
chơi trò chơi hồi bé hai đứa mình chơi ấy, lần này chúng ta nhất
định chơi vui hơn nhiều”.
Nghĩ lại chuyện hai đứa trẻ con đã từng bắt chước
người lớn “chơi trò chơi”, tôi cũng buồn cười nhưng cố kiềm chế, nói:
“Không được, anh mau về đi!”.
“Tại sao lại không được? Chúng ta đã đính hôn rồi,
bà xã đại nhân yêu quý ơi, về mặt pháp luật anh đã là ông xã chính
thức của em chứ không còn là giai đoạn mới yêu đương, tìm hiểu nữa
đâu!”.
Lần này tôi đổi vai làm lãnh đạo: “Đúng, anh đã có
cương vị chính thức nhưng thời gian nhậm chức thì còn phải đợi sắp
xếp đã. Đồng chí Chu