
”
Điền Tịnh cười gượng gạo. “Cậu nhớ nhầm rồi, mình không phải
là học sinh ưu tú môn Anh văn, mà là môn Ngữ văn. Người học giỏi nhất môn Anh
văn là Trần Lâm cơ!”
Nhắc đến cái tên Trần Lâm, Sở Vân Phi không hề tỏ ra ngại
ngừng, vẫn trò chuyện vui vẻ: “Là cô ấy sao? Vậy thì mình nhớ nhầm rồi, thật
ngại quá!”
Thấy Điền Tịnh cứ lân la dò hỏi, tôi phải vội vàng nói chen
vào để cô ấy đi: “Điền Tịnh, đồng nghiệp đang gọi cậu kìa.”<>
Kế hoãn binh cũng chỉ hoãn được nhất thời, Điền Tịnh tạm
thời đã bị đẩy đi nhưng tôi không thể trốn cô ấy cả đời được. Tôi và Sở Vân Phi
còn chưa ăn xong bữa, Điền Tịnh đã chạy đến ngồi bên cạnh, nói có việc cần tôi
giúp, bảo tôi ăn nhanh rồi đi cùng cô ấy.
Sở Vân Phi ngồi bên lịch sự, nho nhã hỏi: “Có chuyện gì thế?
Xem mình có giúp được gì không?”
Điền Tịnh đương nhiên từ chối: “Không cần cậu phải hao tâm
tổn sức, một mình Phiên Phi là được rồi.”<>
Điền Tịnh kéo tôi vào một quán trà gần đó, gặng hỏi tỉ mỉ,
sau đó trách tôi có phải đầu heo không mà u mê thế, vẫn còn muốn cùng Sở Vân
Phi tạo scandal?
“Cậu là con ngốc
hả? Cậu ta trông khôi ngô, tuấn tú đấy nhưng đẹp trai thì làm gì? Trong quan hệ
nam nữ, cậu ta luôn là kẻ tùy tiện. Về điểm này không phải cậu không biết, sao
vẫn còn đồng ý hẹn hò với cậu ta?”
Tôi nhấn mạnh
chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, không nên dùng con mắt cũ để đánh giá người
khác.
“Anh ấy không còn
là Sở Vân Phi thời mười tám, đôi mươi nữa, giờ anh ấy đã trưởng thành hơn rất
nhiều. Cậu phải tin vào khả năng phán đoán của mình, mình không phải là một đứa
trẻ.”
“Yên Phiên Phi,
mình sợ cậu lại biến thành Trần Lâm thứ hai mất! Hơn nữa, cái tên Sở Vân Phi
này không tốt đẹp gì đâu. Năm đó cậu ta với Trần Lâm đã thành ra như thế, mà
bây giờ ngay cả cô ấy là học sinh ưu tú môn Anh văn cậu ta cũng không nhớ. Mình
cảm thấy cậu ta quá bạc tình!”
Tôi không nghĩ
như vậy. “Đó là chuyện của bảy, tám năm về trước, không nhớ rõ cũng là chuyện
bình thường thôi.”
Điền Tịnh không
thuyết phục nổi tôi, bèn thở dài lắc đầu. “Thôi, mặc kệ cậu, cậu tự giải quyết
ổn thỏa đi.”<>
Tôi và Điền Tịnh
nói chuyện một lúc lâu, đang định về thì Chu Nhất Minh gọi điện, giọng ủ rũ: “A
Phi, anh trai đau khổ quá!”
Tên tiểu tử này
lại làm sao đây? Chẳng phải đang vô cùng thân mật với Tiêu Tương Tương sao? Cớ
gì mà đau khổ? Lẽ nào mẹ anh ta biết chuyện Tiêu Tương từng kết hôn rồi ác gậy
đuổi đánh đôi uyên ương chăng?
Lý do cụ thể Chu
Nhất Minh không muốn nói qua điện thoại, chỉ hỏi chính xác tôi đang ở quán trà
nào rồi mười phút sau đã có mặt. Ngồi xuống một cái là rót ngay cốc nước, tu
ừng ừng rồi mới nói, mở miệng là thở dài, như thể trăm mối đang đè nặng lên
vai.
“A Phi, Điền
Tịnh, hai người thử tư vấn xem, anh trai phải làm thế nào đây?”
“Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì? Anh phải nói thì bọn em mới biết chứ? Sao hả, có phải chuyện Tiêu
Tương Tương đã từng kết hôn bị mẹ anh phát hiện rồi không? Sao anh lại vô dụng
thế, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giấu được?”
“Không phải anh
vô dụng, mà căn bản không có cách nào giấu được, bởi vì Tương Tương còn có một
đứa con. Con gái cô ấy năm nay mới hai tuổi, mặc dù trước mặt có thể để con bé
ở nhà mẹ đẻ cô ấy nhưng sớm muộn gì cũng phải đón về.”
Tôi ngây ra một
lúc lâu, vấn đề này đúng là khó giải quyết thật! Phụ nữ kết hôn hay chưa có thể
không nhìn ra, nhưng nếu dắt theo con gái thì muốn giả vờ chưa lập gia đình
cũng không được. Đúng là nhìn không ra Tiêu Tương Tương là bà mẹ có đứa con hai
tuổi.
“Cô ấy nói với
anh từ bao giờ, sao ngay từ đầu không nói chuyện đã có con gái?”<>
Chu Nhất Minh nói
mẹ anh ta đã tìm được đối tượng xem mặt nhưng anh ta không muốn đi nên đã thú
nhận với mẹ là mình đã có bạn gái, anh ta định chủ nhật này sẽ đưa Tiêu Tương
Tương về ra mắt.
Nhưng sau khi
Tiêu Tương Tương nghe anh ta nói sẽ giấu chuyện cô ta đã từng kết hôn trước đây
thì ngập ngừng nói cho anh ta biết, thực ra cô ta đã có đứa con gái hai tuổi
đang gửi ở nhà mẹ đẻ. Công việc kinh doanh đã dần ổn định, cô ta định sẽ đưa
con gái lên ở với mình. Như thế thì không có cách nào giấu được, giấu được một
lúc chứ sao giấu được cả đời!
Điền Tịnh nói
thẳng thừng: “Chu Nhất Minh, em thấy hay là anh thôi đi. Chưa gì đã phải làm bố
hờ thế này, em nghĩ là mẹ anh sẽ tức chết mất. Các cụ đã nuôi anh suốt hai mươi
mấy năm trời, chẳng lẽ anh lại vì một người con gái quen chưa đến nửa năm mà
khiến mẹ anh phải lâm bệnh?”
Tôi cũng đồng ý
với quan điểm này, suy nghĩ một cách lý trí nhất, thực tế nhất thì chia tay sớm
là giải pháp tốt nhất.
Chu Nhất Minh lại
có vẻ do dự: “Như thế… chẳng phải quá bất công với Tương Tương sao? Thật sự cô
ấy rất được, vừa tốt nết vừa giỏi giang, đối với anh rất tận tâm, chân thành.
Haizz, thực sự anh không thể nói ra chuyện cô ấy đã từng kết hôn và đã có con,
nếu biết mẹ anh sẽ buồn lắm. A Phi, em nghĩ cách giúp anh được không, xem có
cách nào thuyết phục mẹ anh, giúp anh và cô ấy đến với nhau?”
Xem ra Chu Nhất
Minh thấy khó mà vẫn muốn đâm đầu vào, tôi trừng mắt nói: “Kh