
“Không”,
Bình Bình nói, “Hạnh phúc là cái hiện có. Đó là câu nói luôn khắc ghi trong
trái tim em từ sau khi lấy anh. Em và anh ấy không còn gì nữa. Em có thể đảm
bảo với anh về điểm này. Vì chúng em tới tận ngày nay vẫn có thể dùng trái tim
để suy nghĩ cho nhau, đã chứng minh tất cả”.
Người
được hẹn phỏng vấn: Hoàng Lư, nam, nhân viên công ty, người Hồ Bắc.
Đó
là cuộc phỏng vấn được hình thành sau khi mấy người quen biết tụ tập với nhau,
trò chuyện huyên thuyên.
“Hôn
nhân chính là cái hiện có”, đó là châm ngôn của Hoàng Lư.
Khi
lấy Đặng Bình Bình, tôi đã ba mươi ba tuổi, cô ấy cũng ba mươi. Người đàn ông
và đàn bà đã đứng tuổi, đều lấy nhau lần đầu, đủ biết phải trải qua một quá
trình lựa chọn bạn đời vất vả đến thế nào. Do công việc của tôi luôn bất ổn,
các doanh nghiệp cứ nay làm mai đợi việc, thế nên tôi ngừng công việc mới, cùng
mấy người bạn hùn vốn làm ăn buôn bán nguyên vật liệu, sống ở Quảng Đông hơn ba
năm. Chuyện đời gian khó, đường làm ăn gập ghềnh, những chuyện cá nhân tự khắc
buông sang một bên. Tới khi gặp được Bình Bình, người nhà tôi đã lo lắng cho
tôi tới mức hận không thể tống tôi vào động phòng ngay hôm sau.
Bình
Bình rất đẹp, tính nết cũng dịu dàng. Cô ấy làm việc trong cơ quan trực thuộc
tỉnh, tốt nghiệp đại học danh tiếng, học vấn cao hơn tôi. Tôi thực không hiểu
nổi tại sao chuyện hôn nhân của cô lại kéo dài đến vậy. Nhưng người hiện đại,
ai mà chẳng có một đoạn lịch sử đau thương. Tôi nghĩ, hẳn vì một mối tình khắc
cốt ghi tâm nào đó, khiến cô đau lòng, nên không muốn yêu nữa chăng?
Những
điều này, tôi hầu như chưa từng hỏi cô bao giờ. Cô kể ra bao nhiêu, tôi chỉ
nghe bấy nhiêu. Quả thực, cô từng nhắc đến mối tình thời sinh viên. Đó là tình
đầu, nhưng sau khi ra trường, họ đã chia tay. Một lần, khi chúng tôi đang ngồi
trên xe, đi ngang qua Viện thiết kế kiến trúc, đúng lúc đó có một người đàn ông
đẩy xe đạp đi ra ngoài cửa, khóe miệng cô ấy nở một nụ cười. Thì ra đó là một
chàng trai mà cô ấy quen biết sau khi tốt nghiệp chưa lâu. Anh ta từng theo
đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại ngần ngừ. Dù cũng hơi thích đối phương, nhưng cô
không hề để lộ. Người đàn ông đó không kiên nhẫn được, cuối cùng cũng không hẹn
hò với cô ấy nữa.
Những
chuyện này hầu như khiến tôi có thể nhìn thấy được tuổi thanh xuân cô độc của
một người phụ nữ đẹp. Quả thật, cô ấy rất hay do dự. Ngay cả khi tôi biểu hiện
rất mãnh liệt, cô ấy chỉ cười mong manh. Ngày nay trong thành phố phồn hoa này,
có thể gặp được người như cô ấy quả thực rất hiếm. Mọi người đều ra sức thể
hiện khát vọng của mình, dù đó chỉ là khát khao về mặt sinh lí. Nhưng tôi phát
hiện thấy dường như cô ấy có đủ sức lực để hóa giải nó. Cô luôn lạnh lùng như
vậy, khiến tôi buộc phải hỏi, hay là em không có cảm giác với anh. Cô ấy vội
vàng lắc đầu, nước mắt ứa ra. Tôi không nỡ hỏi tiếp.
Có
lẽ trong bao năm qua, chính vì sự do dự này đã khiến cô ấy mất đi bao cơ hội
lập gia đình. Quốc khánh năm 2001, sau khi quen nhau được nửa năm, cuối cùng
chúng tôi cũng kết hôn. Trong đám cưới, thấy rõ các bậc phụ huynh hai bên thở
phào. Sự vui sướng của họ khiến chúng tôi thêm ngại ngùng. Tôi và Bình Bình
không ngừng nhìn nhau cười. Chỉ khi chúng tôi bắt đầu học cách sống vì người
thân, trong ánh mắt cha mẹ, chúng tôi mới được coi là đã trưởng thành.
Những
ngày sau khi lấy nhau đều trôi qua thật hạnh phúc. Vừa bước chân vào nhà, vẻ do
dự thường nhật của cô đã tiêu tan như mây khói. Cô không giấu giếm tình yêu
chân thành với tôi và với tổ ấm mới này. Cô lấy hết sức lực của một người phụ
nữ đảm đang ra thu vén gia đình, mỗi ngày ba bữa cơm, có món nọ món kia, nhà
cửa sạch sẽ, sàn nhà bóng lộn tới mức soi gương được. Trước đây tôi còn cứ ngỡ
rằng cô ấy không muốn lấy tôi, thật không ngờ lại lấy được một cô vợ giỏi như
vậy.
Có
lẽ do tuổi tác đã lớn, luôn cho rằng hôn nhân sẽ không có được lửa nhiệt tình
như đám trẻ. Nhưng nhờ Bình Bình, tôi như có cảm giác rơi vào đống mật ngọt.
Buổi sáng thức dậy, ngắm nhìn cô ngủ say, lông my dài rợp bóng, gương mặt đầy
vẻ an bình và hạnh phúc. Như thể tôi và gia đình này chính là thiên thần của cô
ấy. Và cô ấy có thể hoàn toàn gửi gắm tấm thân mình cho tôi. Trong lòng tôi
bỗng trào lên nỗi xót thương vô hạn. Tôi khe khẽ tụt xuống giường, chuẩn bị sẵn
kem đánh răng và đồ ăn sáng cho vợ rồi mới gọi cô ấy dậy.
Bình
Bình thức dậy có lúc lơ mơ như không biết mình đang ở đâu. Cô có vẻ buồn bã
không vui, ngắm nghía trần nhà hồi lâu, không nói câu nào. Những lúc đó, cô ấy
không thích tôi đùa giỡn, chọc ghẹo. Nhưng cũng có lúc, cô đột ngột chìa tay ra
với tôi, ra hiệu muốn tôi cõng cô ấy vào toilet. Tôi coi tất cả những điều này
như một chứng bệnh tổng hợp của một cuộc hôn nhân mới. Tôi nói, em có thể lười
biếng dăm ngày, nhưng khi có con rồi, không có được những ngày tháng thoải mái
như vậy đâu nhé!
Ba
tháng sau khi kết hôn, Bình Bình đã có thai. Phụ huynh hai bên bắt đầu cuống
quýt bận rộn không báo tình hình với nhau và không ngừng đến giúp chúng tôi
chuẩn bị mọi th