
”. Đó là một dạng
công thức của cô. Nhưng cô có từng nghĩ rằng vợ của đối phương cũng rơi
đúng vào trạng thái trước khi cô li hôn. Tôi không cần về câu chuyện
người đàn ông đó lập nghiệp thành công ra sao. Tôi cũng tình nguyện tin
rằng anh ta là một người đàn ông vô cùng quyến rũ. Thậm chí tôi cũng tin rằng anh ta yêu cô rất chân thành. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô rằng cô
sẽ phải đối mặt với một tình cảnh khó khăn.
Có thể tưởng tượng được quá trình xây dựng sự nghiệp của một đôi vợ
chồng từ không tới có, cũng có thể giống những gì cô từng trải qua, có
mộng tưởng về cuộc sống tương lai cùng bao năm tháng vất vả cùng nhau
chung sức. Cô từng nói với tôi rằng, tình nhân của chồng cô cũng không
hề yêu cầu chồng cô về chuyện hôn nhân nhưng điều đó không hề làm giảm
bớt những thương tổn mà cô phải chịu. Vậy giờ đây nếu vì sự xuất hiện cô lại làm một gia đình khác phải tan vỡ thì vợ con anh ta phải chấp nhận
ra sao? Đúng vậy, rất nhiều phụ nữ đối mặt trước hoàn cảnh như vậy chỉ
biết ứng phó bằng cách im lặng. Liệu cô có dũng cảm đối mặt trước những
thương tổn mà cô có thể gây ra đối với gia đình đó, trước những trách
móc oán thán của vợ con anh ta? Những chuyện này cô phải nghĩ cho kĩ.”
Cô ta hiển hiên không hề chuẩn bị tinh thần, nên có phần xúc động.
Tôi nói tiếp: “Ngoài ra, cô có thể bảo đảm rằng mối tình của cô và
người đàn ông thành công kia là tình yêu duy nhất của anh ta ngoài hôn
nhân không?”
Cô ta sững người.
Tôi nói: “Đối với một nhà kinh doanh thành công, lại có sức quyến rũ
như vậy, dùng như câu mà cô đã nói là “tiếng sét ái tình”, sau đó tình
cảm nóng bỏng nhanh chóng, lao vào nhau và đưa ra nhiều yêu cầu, bao gồm cả yêu cầu về tình dục. Vậy hoàn toàn có thể tưởng tượng được, trước
khi gặp cô, anh ta có thể cũng có một hoặc nhiều tình huống như vậy. Cô
có tư tưởng chuẩn bị không? Cô nói mình không muốn thay thế vợ anh ta vì trong trái tim cô, vợ anh ta là hợp pháp. Nhưng chuyện ngoại tình thì
không chỉ một mình cô, cô có chấp nhận nổi không?”
Cô ta quả quyết lắc đầu: “Tuyệt đối không thể chấp nhận.”
Tôi nói: “Yêu cầu của cô ở đây vẫn là bình đẳng. Cô cần phải hiểu được điều này.”
Nói tới đây, tôi ngừng lại, đợi phản ứng của cô ta.
Cô ta im lặng rất lâu, hình như đang nghĩ gì đó, rồi nói: “Từ sau khi li hôn, tôi luôn đau khổ vô cùng. Để rời bỏ được vực sâu đau đớn đó,
tôi nghĩ rằng mình nhất định phải túm vào một cọng cỏ.”
Tôi gật đầu: “Người đàn ông này có thể chính là cọng cỏ như vậy. Cô
muốn mượn anh ta để vượt qua đau khổ. Điều này đem lại hiệu quả ngắn hạn nhưng tiếp đó thì sao? Tôi sẽ không giúp cô đưa ra kết luận đâu. Chí ít câu hỏi đầu tiên mà cô vừa hỏi, rút cục phải cư xử ra sao với chồng cũ? Ý kiến tôi thế này: cứ tiếp tục làm chung, cư xử như bạn bè, không nhất định sẽ phục hôn nhưng cũng không tuyệt đối không loại bỏ khả năng đó.”
Cảm động
Trước khi chúng tôi giã từ, Hiểu Tuyết kể về câu chuyện của chồng cũ cô sau khi li hôn:
Sau khi chúng tôi li hôn, nghe nói chồng tôi và nhân tình của anh ta
cũng chia tay. Có thể do ân hận, trước khi li hôn, chồng tôi đã để cho
tôi căn nhà, một mình dọn ra ngoài. Cuộc sống của anh ấy tự do hơn nhưng số lần đi công tác ít hẳn. Những vụ giao đãi, tiếp khách của công ty,
trước đây tôi không hề tham gia nhưng bây giờ anh ấy luôn xin tôi đi
cùng, kiếm cơ hội nói chuyện với tôi. Sinh nhật tôi trước đó không lâu,
anh ấy giấu tôi tổ chức một party khá lớn, đặt rất nhiều hoa tươi, mời
rất nhiều bạn bè. Tuy miệng tôi không nói câu nào, nhưng lòng rất cảm
động. Thật lãng mạn, chỉ tiếc tới quá muộn.
Mấy ngày trước khi hết giờ làm, anh ấy nói với tôi rằng buổi tối muốn mời tôi uống trà. Tôi định từ chối. Anh ấy nói là để bàn công việc nên
tôi đành nhận lời. Anh ấy đã đặt sẵn bàn ở khách sạn, gọi những món mà
tôi yêu thích nhất. Tôi đã quyết tâm không rung động nữa nhưng vẫn hơi
xao xuyến. Trong bữa ăn, anh ấy không động đũa lắm, chỉ nhìn tôi ăn. Tôi nói: Không phải anh muốn bàn chuyện công ty sao? Nói đi chứ? Anh ấy
nhìn tôi hồi lâu không nói được gì, mãi sau, anh ấy mới thốt lên: Tha
thứ cho anh, hãy cho anh một cơ hội nữa. Mặt tôi lạnh tanh nhưng lòng
như thể bị dao đâm lún một nhát, ra sức ngoáy bên trong. Anh ấy rút từ
trong túi ra một cái lọ thủy tinh. Đó là chiếc rất bình thường, không
chút bắt mắt. Anh ấy mở lọ ra, rút từ bên trong ra một mẩu giấy. Đầu tôi đập thình thịch, tôi buột miệng hỏi: Sao anh còn giữ cái này?
Đó là mảnh giấy chúng tôi đã viết khi vừa dọn vào sống chung. Do nhu
cầu công việc, giờ giấc sinh hoạt của chúng tôi rất lộn xộn. Có lúc khi
anh ấy về nhà thì tôi đã ngủ. Khi tôi thức giấc, anh ấy lại vừa nằm
xuống không lâu. Chúng tôi thường trao đổi những mẩu giấy viết cho nhau
trước khi ngủ hoặc trước khi ra khỏi nhà, chẳng hạn như: “Cơm sáng còn
nóng trong nồi”, “Có trứng gà rán trong tủ lạnh”, “Em đã mua loại bánh
chưng mà anh thích ăn nhất”, “Tối nay anh đi tiếp khách, không thể ở nhà với em”… Tất nhiên còn có một số câu ngọt ngào nữa. Tôi đã quên những
câu nói đó từ lâu.
Tôi hỏi: “T