
không muốn phá hoại gia đình của anh ấy. Tôi không thấy mình vô đạo đức.”
Tôi nói: “Như vậy, cô đã đạt được mục đích rồi còn có vấn đề gì nữa?”
Trầm ngâm hồi lâu, cô ấy nói: “Sau khi quen nhau, anh ấy hứa hẹn với
tôi rất nhiều, cũng đưa ra một số yêu cầu. Tôi không biết chuyện tôi và
anh ta sẽ phát triển ra sao, có thể tiến hơn một bước không?”
Tôi nói: “Cô cũng đã nói rồi, không muốn người đàn ông đó lấy mình.
Vậy bước tiến tiếp theo mà cô nói chỉ có thể là quan hệ tình dục. Về
chuyện này, tôi khẳng định không thể cho cô một kết luận rõ ràng một là
một, hai là hai được. Tôi không thể nói một cách đơn giản rằng cô nên
tiếp tục với anh ta hay là nên cắt đứt quan hệ. Vậy tôi nói với cô cái
gì đây? Tôi phải thông qua việc phân tích quá trình này để giúp cô nhìn
nhận lại mình. Cô vẫn chưa nhận thức rõ về mình. Một khi cô đã làm rõ,
chính cô sẽ dần dần tìm ra kết luận.”
Tiếp đó, tôi cũng nói với cô ta về phán đoán của tôi.
Tôi nói: “Qua những gì cô kể, cô hỏi và trả lời, tôi có mấy phán đoán sau về cô.
Cô là một phụ nữ như thế nào?
Thứ nhất, cô là một phụ nữ xem ra khá ôn hòa, có sức chịu đựng, có
trách nhiệm. Tôi chú ý thấy khi nói về nhân tình của chồng cũ, cô dùng
những từ ngữ rất ôn hòa như: “người rất xuất sắc, cũng rất đẹp, có nhiều mặt giỏi hơn tôi”. Chỉ một câu miêu tả như vậy nhưng không phải phụ nữ
nào cũng có thể làm được. Dù sao cô ta cũng là địch thủ của cô, vì cô ta mà cô mới mất chồng. Từ đó tôi thấy được sự rộng lượng của cô trong
cách đối đãi với con người.”
Cô ấy cười, xen vào nói: “Tôi đặc biệt giỏi việc quan hệ. Công ty có
rất nhiều phụ nữ, có người lớn hơn tôi, có người nhỏ hơn tôi. Quan hệ
giữa tôi với họ cũng tốt.”
Tôi nói tiếp: “Vậy nhìn bên ngoài, cô là người dễ hòa nhập. Nhưng
đồng thời khi cô đã có lựa chọn to lớn, hạ quyết tâm cũng không hề ngần
ngừ. Rất nhiều phụ nữ chưa chắc đã quyết tâm vứt bỏ công việc ổn định để tự lập công ty, nhưng cô đã dám làm. Như vậy tính cách của cô vừa nhu
vừa cương, rất quyết đoán. Như cách cô xử lí chuyện hôn nhân, một khi
chồng cũ của cô hành động vượt ra ngoài giới hạn mà cô có thể chịu đựng
được, cô cũng không dành chỗ thương lượng.”
Cô ấy gật đầu: “Đúng thế!”
Tôi nói: “Vậy đó là tính cách gì? Người xưa có câu, nhìn bề ngoài
tưởng dễ bắt nạt nhưng thực ra lại khó bắt nạt. Trong trường hợp thông
thường, cô rất có khả năng tha thứ, chịu đựng. Nhưng một khi đã quá giới hạn, cô nhất định không tha thứ. Cô cần lí giải đặc điểm này của mình.
Nếu sau này còn gặp phải chuyện như gì, nếu cô khẳng định được đó là
chuyện có thể tha thứ được thì hãy cố gắng tha thứ. Nếu vượt quá giới
hạn, chắc chắn cô sẽ không tha thứ. Về điểm này, hy vọng chúng ta có thể nhất trí quan điểm.”
Cô ấy gật đầu, đáp: “Vâng.”
Tôi nói tiếp: “Thứ hai là về mặt tình cảm, cô yêu cầu bình đẳng. Khi
cô chăm lo gia đình và xây dựng sự nghiệp, cô cũng yêu cầu chồng mình
phải nỗ lực tương tự. Khi bảo vệ lòng tự trọng của chồng, cô cũng đủ hi
sinh. Nếu chồng cô cư xử với cô không đến nỗi, dù không chăm sóc tỉ mỉ
lắm, cô vẫn có thể chấp nhận. Nhưng về mặt tình cảm, chồng cô đã lừa gạt cô, khiến cô không thể chấp nhận được khi cảm thấy những gì mình bỏ ra
không thu được kết quả tương xứng. Lòng tự trọng của cô lúc đó bị tổn
thương.”
Cô ấy lập tức nói: “Đúng vậy, như vậy đối với tôi quá bất công.”
Tôi nói: “Cô xem, tình cảm trong câu nói này mãnh liệt như vậy, đã bộc lộ rõ bản tính của cô.
Thứ ba, nhìn từ bên ngoài, cô là một phụ nữ có lòng tự trọng không
quá nhạy cảm. Dù kẻ khác nói gì, đàm tếu gì, cô cũng không quá chú tâm.
Nhưng trên thực tế, lòng tự trọng của cô lại phản ứng rất mạnh mẽ ở một
số mặt. Trong khi miêu tả toàn bộ sự việc, cô không chỉ thấy rằng đối
phương đã vứt bỏ cô, lừa dối cô về mặt tình cảm, mà còn cảm thấy về bộ
mặt, về sĩ diện cũng bị thương tổn đáng kể.”
Hiểu Tuyết nói: “Phải, tôi là một người có lòng tự trọng rất mạnh.
Tôi đã đối đãi với chồng cũ ‘của tôi tốt như vậy, ra sức làm việc cực
khổ, nhưng anh ta lại ở ngoài làm bậy. Tôi không thể chấp nhận được.”
Tôi nói: “Đây là điều cô cần phải nhìn rõ. Phản ứng tự trọng của cô về mặt này rất mạnh.
Thứ tư, trong chuyện hôn nhân, cô có một mớ lí thuyết và công thức.
Cô yêu cầu một gia đình tương trợ lẫn nhau, bất kì bên nào cũng không
được phạm luật. Nếu chồng cũ của cô không ngoại tình, cô có cho phép
mình ngoại tình không?”
Cô ấy lắc đầu, đáp: “Không.”
Tôi nói: “Đó chính là công thức số một trong chuyện tình cảm của cô.
Trong một gia đình bình thường và hợp pháp, cô tuân thủ công thức đó. Cô không thể chấp nhận được khi đối phương phạm luật và ngay cả chính cô
cũng vậy. Nhưng cô có phát hiện thấy mình còn có công thức thứ hai
không? Giờ đây cô bước vào gia đình người khác. Người đàn ông đó đã có
vợ. Mối quan hệ giữa cô và anh ta chính là tình cảm ngoài hôn nhân. Cô
không có yêu cầu đạo đức gì đối với mình trong mối quan hệ này, lí do là không muốn kết hôn với đối phương. Cô cho phép mình thực hiện một dạng
thường được gọi là “hành vi yêu đương bất bình thường