
n nồng nhất, tôi lại khẩn cầu cô ấy nể mặt con, tha thứ cho tôi một lần.
Vợ tôi có vẻ hơi cảm động, đồng ý nhưng có một điều kiện là từ nay về sau, tôi
không được xía vào chuyện nhảy nhót của cô ấy. Cô ấy nói chỉ có một sở thích
như vậy. Con người nếu không có một sở thích gì, sống cũng vô vị.
Để “tạ tội”, tôi đành nhận lời. Từ sau
khi vợ tôi nhận được cái tát của tôi để đổi lấy “tự do”, ngày càng mê mải nhảy
nhót đàn đúm hơn nữa, việc trong nhà không mảy may quan tâm.
Tôi là một kẻ mù tịt về khiêu vũ. Đừng
nói tới sàn nhảy, ngay cả cơ quan thỉnh thoảng mở tiệc khiêu vũ, tôi vẫn gắng
tìm cách tránh né. Về chuyện nhảy nhót, tôi không đến nỗi ghét, chỉ không thích
mà thôi. Đối với tôi, khiêu vũ là một từ rất trung tính, tôi không có thái độ
xấu với nó. Nhưng nói tới sàn nhảy đại chúng giá rẻ mà vợ tôi thường đi, tôi
không hề có cảm tình. Nếu nói tôi có cái nhìn phiến diện vào nó, chắc cũng
không quá. Trong ấn tượng của tôi, đó quả thực là một nơi khói thuốc mù mịt,
không gian ô nhiễm, không ngừng gieo rắc mầm bệnh dục vọng,
Từ sau khi vợ tôi mê nhảy nhót, tôi bất
giác cũng quan tâm tới mọi tin tức liên quan đến sàn nhảy. Tôi nhận thấy trong
các bài báo được đăng tải nói về sàn nhảy cũng có tới tám, chín phần là các tin
xấu. Nếu không phải là chuyện kiểm tra được sàn nhảy nào dùng thuốc lắc hoặc ma
túy, thì cũng là tóm được gái nhảy mại dâm, thậm chí cả lũ đàn ông chuyên cung
cấp dịch vụ đặc biệt cho các bà các cô. Hoặc chuyện các gái nhảy nam gái nhảy
nữ đánh nhau vì giành khách. Tóm lại sàn nhảy là nơi bẩn thỉu ô nhiễm, là khu
phát huy đủ mọi án hình sự.
Tôi thực lòng không muốn vợ tôi ngày
ngày tới những nơi như vậy, liền thường báo các tin tức đó để khuyên răn cô ấy.
Hy vọng cô ấy bớt đi hơn, tránh bớt những rắc rối không đáng có. Nhưng vợ tôi
cương quyết không nghe. Lần nào cũng chưa đợi tôi nói hết, cô ấy cũng phản công
lại. “Anh đưa ra những ví dụ như vậy, rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Cả nước có
mười mấy vạn người chết vì tai nạn giao thông hàng năm, rốt cuộc có thể nói lên
được điều gì. Lẽ nào tôi không gặp ai, cứ ở nhà không dám ra cửa? Khiêu vũ vừa
rèn luyện sức khỏe, lại có thể khiến con người sống vui vẻ, tại sao lại không
tốt? Anh nhìn lại anh xem, cả ngày không có việc gì cứ nghĩ lung tung. Vợ anh
là người như vậy sao? Tôi có thể gây ta chuyện gì? Những chuyện gái điếm, trai
điếm trên báo, anh có thể tin là thật sao? Chẳng qua đó là do lũ vô công rồi
nghề bịa ra. Anh không đến mức cho rằng vợ anh cũng làm điếm chứ? Dạng đàn ông
như anh, tâm địa thật xấu xa.”
Tôi là người có tâm địa xấu xa ư? Tôi
cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết từ sau khi vợ mê khiêu vũ, cuộc sống tình dục
giữa hai vợ chồng không còn mặn mà như trước.
Trước đây, chúng tôi quan hệ với nhau
khá điều độ, tuy không phải là ngày nào cũng có, nhưng cơ bản vẫn là hai lần
một tuần. So với các cặp vợ chồng khác, có thể không nhiều, nhưng chất lượng
khá cao. Hầu như lần nào cũng làm cả hai chúng tôi đều đạt được khoái lạc.
Nhưng giờ thì hết rồi. Mỗi tối cô ấy ăn cơm xong, không thèm rửa bát, vứt con
lại, trang điểm bỏ đi. Khi về tới nhà đã rất muộn. Sau khi về tới nhà, cô ấy
vội vã tắm rửa, chui luôn vào chăn, chưa đầy mấy phút sau đã ngủ mất, không hề
cho tôi cơ hội nào.
Có lúc, tôi quả thực không nhịn nổi cảnh
bị cô ấy hờ hững lâu như vậy, liền lay cô ấy tỉnh dậy. Nhưng lần nào cũng phải
làm trong tiếng oán trách của cô ấy, khiến tôi mất cả hứng. Cuộc sống tình dục
là chuyện của hai vợ chồng. Nhưng cô ấy không hề chịu phối hợp. Từ khi tôi leo
lên người cô ấy cho tới lúc xuống, cô ấy luôn có thái độ không tình nguyện,
thậm chí không thèm mở mắt, cứ nhắm tịt mắt lại trách móc tôi làm ảnh hưởng tới
việc cô ấy nghỉ ngơi. Cô ấy còn mắng tôi là thằng đàn ông không ra gì, đầu óc
không nghĩ được việc khác, chỉ biết mỗi chuyện đó. Cuộc sống vợ chồng như vậy,
còn gì vui vẻ cơ chứ?
Sự lạnh nhạt của cô ấy đã làm tổn thương
tới lòng tự trọng của tôi. Tôi không thích cuộc sống vợ chồng như vậy. Nhưng
tôi là một người đàn ông có dục vọng bình thường, phải đối mặt với bà vợ “lạnh
nhạt về tình dục” thế này, tôi chỉ có cách “cưỡng đoạt” để thỏa mãn dục vọng
đáng thương của mình. Có lúc, thấy mình ra sức làm, trong khi cô ta cứ nằm đờ
như chết, thậm chí tôi có cảm giác như cưỡng hiếp một xác chết.
Cảm giác đó thật là tệ, cứ tấn công tôi
từng phút từng giây một. Lúc này, tôi thấy mình thật vô nghĩa. Giữa hai vợ
chồng đã đi tới bước này, quả thực không còn gì để nói. Nhưng tôi là một thằng
đàn ông không ra gì, dù vợ không chịu quan hệ, tôi vẫn không thể khống chế nổi
mình. Do tôi cưỡng bức quá nhiều, vợ tôi bắt đầu phản kháng.
Có lần, vợ tôi từ sàn nhảy trở về. Nhân
lúc cô ấy chưa ngủ, tôi xin xỏ nhưng cô ấy phớt lờ, quay lưng lại. Tôi phải mất
rất nhiều thời gian mới lật được người cô ấy lại. Nhìn gương mặt đẹp như hoa
của cô ấy, tôi bắt đầu động lòng, ra sức vuốt ve. Đúng lúc định hôn cô ấy, cô
ấy bỗng giằng tay tôi ra, quay phắt người đi, chỉ thấy tấm lưng lạnh lẽo.
Tôi bị cô ấy c