
muộn. Anh
sợ một khi hỏi ra, bọn họ sẽ cãi nhau, thậm chí li hôn. Do sợ nảy sinh rắc rối
đó, anh ta cứ ở công ty tới khuya để về nhà sau vợ. Nói một cách khác, anh đã
sớm nhận thấy vợ ngoại tình từ lâu, chỉ có điều không dám nghi ngờ. Vì thế đã
dùng chính sách về muộn để tự lừa dối mình.
Nhưng
có lẽ anh ta lại không ngờ được rằng cái chiêu tưởng chừng cao siêu đó lại
khiến vợ anh ta càng sướng hơn, và càng xa anh ta về mặt tình cảm hơn. Trước
đây, tôi có phần coi thường cách làm này của anh ta, cho rằng đàn ông như vậy
thật ngu ngốc. Nhưng giờ đây tôi đã hiểu và thông cảm. Thật ra, tôi nào có khác
gì anh ấy?
Trong
cuộc sống có nhiều người đàn ông “hèn” như vậy. Họ cố gắng giả vờ như không
nhìn thấy hoặc giả vờ không biết vợ ngoại tình. Dù họ biết đối tượng ngoại tình
của vợ là ai, cũng không vội vã có phản ứng. Điều này khác hẳn với các bà vợ
khi biết rõ chồng mình đang ngoại tình với ai.
Những
lúc như vậy, người chồng trước tiên nghĩ tới sĩ diện của mình. Anh ta sẽ tự
cảnh báo với mình là không thể đánh mất sĩ diện. Vì thế anh ta sợ gặp phải tình
địch sẽ làm tổn thương tới mình, sẽ có cảm giác tự bi. Nếu trốn đi gặp riêng
tình địch, một khi phát hiện được đối phương có sức quyến rũ hơn mình, giàu có
hơn mình, anh ta sẽ hoàn toàn sụp đổ, vết thương tâm hồn càng bị toác sâu thêm.
Đáng
sợ hơn là, sau khi người chồng gặp được nhân tình của vợ sẽ nảy sinh tình trạng
mất khả năng tình dục. Đối với phụ nữ, chuyện này có thể không nặng nề lắm.
Nhưng đối với đàn ông, tình dục lại mang tính tâm lý. Vì thế đàn ông dễ tự bi
mà dẫn đến chuyện bất lực tình dục. Nói một cách khác, tình nhân của vợ sẽ tạo
nên vết thương chí mạng đối với vấn đề tình dục của người chồng. Thật chả ra
sao, tôi lại chính là người đàn ông như vậy.
Giấy
không thể gói được lửa. Trên đời này cũng không thể có bức tường nào chắn được
gió. Dù tôi luôn né tránh vấn đề vợ ngoại tình, nhưng có lẽ do cô ta bất cần
nên những lời đàm tếu cứ lần lượt bay đến tay tôi.
Có
một lần, ngồi uống rượu với mấy người bạn, khi đã ngà ngà say, một người bạn
của tôi đã không nhịn nổi, nhắc nhở tôi rằng xã hội giờ đây loạn xạ, nhất là
những chốn như sàn nhảy, quan hệ nam nữ càng phức tạp. Tiếp đó, anh ta lại kể
cho tôi một đống chuyện quan hệ nam nữ xảy ra ở sàn nhảy. Nói hồi lâu, cuối
cùng anh ấy mới nói đến vấn đề chính là tôi nên quản lý vợ mình, để cô ấy ít
lui tới những chỗ như vậy.
Mặc
dù tại sao lại bắt vợ tôi ít lui tới những chỗ đó, anh ta không hề nói, nhưng
tôi hiểu rõ anh ta muốn nói gì. Thực ra, dù anh ta có hứng thú nói tiếp, tôi
cũng không để anh ta nói. Tuy tôi hơi say, nhưng lòng tôi vẫn tỉnh táo: trước
mặt bao nhiêu người như vậy, truyền đạt những chuyện không thể chứng thực được
như thế, dẫu tôi không tin, cũng không thể bắt người khác không tin. Cứ như
vậy, tôi còn dám giấu mặt đi đâu?
Lại
một lần, một bà nhiều chuyện trong khu nhà tôi, bí mật chạy tới tìm tôi kể
rằng, tối qua ở một góc công viên, bà ta chính mắt nhìn thấy một người đàn ông
ôm vợ tôi đi trước mặt bà ta. Bà ta cứ ngỡ là nhìn nhầm, nên cứ đi theo sau họ.
Tới chỗ tối, quả nhiên lại nhìn thấy vợ tôi và người đàn ông kia hôn nhau dưới
gốc cây.
Sợ
nhận lầm sẽ oan ức cho người tốt, bà ta lại tiếp tục bám theo, để xác minh rõ
đúng sai. Sau đó, đợi khi họ hôn nhau xong, ra khỏi công viên, tới dưới ánh
đèn, bà ta cuối cùng xác nhận đúng người đàn bà “dâm đãng” kia chính là vợ tôi.
Bà ta dám đem tính mạng ra thề với tôi rằng, đó chính là vợ tôi.
Một
tối, sau khi ăn xong, vợ tôi lau miệng rồi chui tọt vào phòng ngủ. Cô ấy lại
thay quần áo, rõ ràng định đi nhảy. Như không thấy sự tồn tại của tôi, cô ấy
mặc bộ lót đen nhỏ xíu, xịt nước hoa vào ngực và chỗ kín. Xong xuôi, cô ấy mặc
một bộ đầm liền màu hồng lên người.
Cứ
tưởng tượng ra cảnh cô ấy mặc bộ váy khêu gợi như vậy, phơi bày đủ tư thế ngả
ngớn ở sàn nhảy, tôi lại không nhịn nổi. Đầu óc tôi nóng rực, trong cơn xúc
động, tôi ôm chầm lấy cô ấy, vứt cô ấy xuống giường. Nào ngờ cô ấy bật dậy, lao
tới trước mặt tôi như một con sói cái, chửi xối xả. Tôi bị cô ấy làm cho tức
điên, liền gào to, “Cô đừng tới những nơi hỗn loạn đó được không? Cô cho tôi
cắm sừng chưa đủ sao? Cô biết sau lưng người ta nói gì về cô không?” Không ngờ
cô ấy mặt trơ trán bóng, còn nói tôi ghen bóng ghen gió, trách lầm người tốt.
Tối
đó, chúng tôi cãi nhau rất lớn, cô ấy không đi nhảy nữa. Sau lần cãi nhau đó,
chúng tôi không nói chuyện với nhau suốt một tuần. Trong tuần đó cũng được cái
là cô ấy không đi nhảy, khiến tôi được an ủi phần nào. Tôi đang đợi hết một
tuần, nếu cô ấy có thể duy trì được, không tới sàn nhảy nữa, tôi sẽ làm lành
với cô ấy, nếu không, tôi sẽ mặc xác. Nhưng một tuần sau, cô ấy lại đi nhảy.
Rốt cuộc tôi đã mất hết lòng tin vào cô ấy. Tôi định li dị với cô ấy, nhưng cứ
nghĩ đến con trai, tôi lại dao động. Tôi quyết định “li hôn thử” với cô ấy một
thời gian, để cho cô ấy đủ thời gian suy nghĩ lại. Nếu cô ấy vẫn không sửa
chữa, tôi sẽ li dị với cô ấy không chút ngần ngừ.
Cá