
n vợ bất ngờ. Vừa mở cửa, anh thấy vợ
và tình nhân đang nằm ngủ trên giường. Không muốn làm họ kinh động, anh rón rén
ra sa lông ngủ. Trời sáng, vợ anh ta tỉnh dậy, phát hiện ra chồng mình nằm ngủ
ở sa lông, liền hốt hoảng chạy về phòng ngủ gọi, “Nhanh lên, chạy mau, chồng em
về.” Gã tình nhân sợ quá tụt xuống giường chạy ra ngoài, đúng lúc tới phòng
khách lại va phải anh chồng. Anh ta không hề lao tới đánh hoặc chửi mắng gã
nhân tình kia, mà nhẹ nhàng vẫy tay chào: “Tạm biệt, hoan nghênh lần sau thường
tới nhé!” Gã nhân tình cảm động quá, không ngừng khen: “Người tốt, đúng thật là
người tốt!”
Lẽ
nào, tôi chính là “người tốt” trong câu chuyện này?
Yêu
thầm như điên như rồ, đạt được rồi phải chia trái tim ra làm đôi. Không phải
không muốn yêu, không phải không thể yêu. Rốt cuộc là muốn có tình yêu hay là
muốn lạm dụng. Anh ta không khống chế nổi tình cảm của mình…
Tiêu
Dao ngồi trước mặt tôi, để tôi đoán tuổi tác của anh. Tôi cẩn thận quan sát kĩ
rồi hỏi “Hai mươi lăm tuổi? Hai mươi sáu tuổi? Hai mươi tám tuổi?” Anh ta không
ngừng lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Tôi sinh năm 1984”. Tôi giật mình kinh ngạc.
Gương mặt anh ta tuy có những vết mụn trứng cá in dấu tuổi thanh xuân nhưng nét
mặt rất già dặn và trầm ngâm, không hề giống cậu thanh niên hai mươi tuổi. Như
thấy vẻ ngờ vực của tôi, anh ta giải thích: “Tôi vào đời sớm, nên nom trưởng
thành hơn so với tuổi thực”, rồi chìa danh thiếp ra cho tôi. Tôi liếc qua, trẻ
như vậy mà đã làm giám đốc nghiệp vụ của một công ty rồi. Trước khi kể câu
chuyện của mình, anh ta rất tự tin nói: “Tôi dám chắc rằng chuyện tình cảm của
tôi không phải người bình thường nào cũng có được”. Đã tự tin như vậy, tất
nhiên tôi phải kiên nhẫn ngồi nghe.
Năm
1998, tôi học cao đẳng ở An Huy. Năm thứ hai cao đẳng, tôi phải lòng một cô gái
tên là Tuệ, làm cán sự lớp, năm nào cũng được học bổng loại một. Còn tôi, từ
nông thôn tới, trừ việc viết chữ đẹp một tí, hầu như không có gì. Tôi còn là
một chàng trai nội tâm và tự ti, chỉ có thể ngước lên cao ngắm Tuệ, chứ không
dám thổ lộ.
Để
có thể quan sát nàng kĩ hơn, tôi chuyên lựa chỗ ngồi. Từ đó dù trên lớp, tôi
cũng luôn gắn chặt cặp mắt mình vào phía sau lưng nàng. Thời kì yêu đơn phương
này kéo dài cho tới khi tốt nghiệp.
Trước
ngày tốt nghiệp, Tuệ đưa cuốn sổ lưu niệm nhờ tôi ghi mấy chữ. Khi viết, tay
tôi rất run, đầu rối như tơ vò. Cứ nghĩ đến sau khi tốt nghiệp, tôi và Tuệ –
người tôi thầm yêu trộm nhớ – phải xa cách mỗi người một nơi, lòng tôi lại thấy
đau xót. Tôi cứ thế viết, bao tâm tư hỗn loạn cũng bắt đầu bay bổng dưới ngòi
bút, chữ viết sai cũng nhiều. Tôi vốn định lật sang tờ khác viết lại, nhưng cứ
nghĩ tới có thể gây ấn tượng cho Tuệ nếu cứ để vậy, tôi liền quyết định cho sai
luôn, chữ viết lại càng xiên xẹo.
Để
Tuệ có thể cảm nhận được tình yêu của tôi, tôi còn viết thêm một dòng ẩn ý
“Giữ gìn một mối tình, tất cả vẫn như xưa”. Kết quả khi Tuệ đọc dòng lưu bút
của tôi, không những không để tâm tới ẩn ý của tôi, mà chỉ quan tâm tới những
dòng chữ xiêu vẹo khác hẳn ngày thường của tôi. Cô ấy bực tức nhìn tôi đúng một
phút: “Tại sao anh không viết ngay ngắn như những người khác? Định vẽ bậy lên
cuốn lưu bút của tôi phải không?” Tôi lặng đi không nói, không ngờ lại khiến cô
ấy có ấn tượng không tốt đối với tôi.
Vào
ngày liên hoan tốt nghiệp, tôi quyết định bất chấp kết cục ra sao, tôi cũng
phải dũng cảm bày tỏ tấm lòng mình. Chụp xong hình tốt nghiệp, tôi hẹn cô lên
mạng. Tuệ lại vừa nhận lời một cô bạn gái đi ra phố mua sắm. Cô cười cười xin
lỗi tôi, rồi bị cô bạn kéo đi. Năm giờ chiều, cả lớp tụ tập ăn bữa cơm chia tay
ở một tiệm ngoài cổng trường. Tôi vốn định ngồi cạnh Tuệ, và sẽ thổ lộ với nàng
trên đường về. Nhưng khi tôi tới nơi, Tuệ vẫn đi mua sắm chưa về. Khi Tuệ đến
nơi, cô ấy lại ngồi ở góc khác khiến tôi không nhìn thấy. Tôi đi đi lại lại từ
tiệm ăn tới trường mấy lượt cũng không thấy bóng cô đâu. Cuối cùng, tôi đành
phải ôm trái tim đau quay về kí túc.
Lúc
đó đã là tháng Sáu, thời tiết oi bức, mấy cậu bạn rủ nhau leo lên sân thượng
nằm cho mát. Thế là chúng tôi lên đó, trải chiếu nằm, mát thì mát thật nhưng
muỗi nhiều vô kể, không ai ngủ được. Đúng lúc đó có cô bạn học cùng lớp tên
Phương gọi điện thoại tới rủ chúng tôi lên mạng thâu đêm. Mọi người đều thấy
thà thức trắng đêm ở quán net còn hơn nằm đây cho muỗi xơi nên lục tục đi
xuống. Khi gặp Phương, tôi hỏi: “Tuệ về kí túc chưa?’ Phương đáp, “Rồi”. Tôi
lại nhờ Phương cùng rủ Tuệ đi lên mạng. Nhưng sau khi chạy lên gọi Tuệ, Phương
trở xuống kêu không thấy Tuệ trong phòng, không biết đã đi đâu.
Ngày
hôm sau, tôi nhận bằng tốt nghiệp, cầm trong tay mà lòng nặng trĩu. Tôi không
biết hôm nay chia tay rồi, mai này tôi và Tuệ tới khi nào mới được gặp mặt
nhau. Tôi quyết định trước khi rời trường, nhất định phải nói với Tuệ rằng tôi
thích cô ấy. Nhưng trời không chiều lòng người. Hôm đó tôi lùng sục khắp
trường, hỏi rất nhiều bạn bè, chạy tới mồ hôi đầm đìa, tìm kiếm suốt sáu tiếng
đồng hồ vẫn kh