
ào để đi nữa. Quan trọng nhất là con gái của chúng
tôi. Không, nó đã không còn là của chúng tôi nữa. Là con gái của tôi. Nếu giao
con cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ giao cho bố mẹ anh ấy nuôi. Tôi muốn gặp
con sẽ rất khó khăn. Vả lại, trình độ văn hóa của bố mẹ anh ấy không cao, sẽ
ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ. Nếu giao con cho tôi nuôi, điều đó có nghĩa đứa trẻ
chỉ có một mình tôi là người thân, ngay cả các ngày lễ lạt hội hè cũng không
biết đi đâu. Tôi không thể tưởng tượng ra sự tổn thương đó đối với con gái tôi
mang ý nghĩa như thế nào. Tôi nói với chồng tôi, “Chỉ cần anh tình nguyện quay
lại từ đầu. Những chuyện cũ, em sẽ quên hết.” Anh ấy đáp: “Anh không làm được,
tim anh đã đi theo cô ấy rồi. Anh không muốn làm tổn thương tới cô ấy!” Tôi
khóc mà nói: “Vậy anh muốn tổn thương tới tôi sao?” Anh ấy không đáp.
Mấy
ngày hôm đó, con gái tôi bị ho, tâm tính tôi lại không tốt, không quan tâm tới
cháu, nửa đêm tỉnh dậy khóc, thấy tiếng con thở gấp liền sang phòng cháu kiểm
tra, thấy trán bỏng rãy. Tôi vội vã gọi chồng dậy, cùng đưa con tới bệnh viện.
Khám bệnh xong, tôi ôm con ngồi chuyền nước. Chồng tôi đứng bên cạnh nhắn tin.
Tôi hỏi anh nhắn cho ai thế? Anh ấy đáp: “Cho cô ấy”. Tim tôi lạnh ngắt, khóc
mà nói: “Đây là con gái anh, nó ốm, anh cũng không chịu sờ trán lấy một cái.”
Cuối
cùng, tôi nghĩ mãi, rồi giao hẹn: “Tôi cho anh tất cả tự do, ngoài việc không
thể để cho người phụ nữ đó được danh chính ngôn thuận. Tôi không can thiệp vào
bất cứ vào chuyện gì của các người.” Mấy tối sau đó, anh ấy không về nhà ngủ.
Tôi bắt đầu để cửa cho anh ấy, rồi sau đó tôi khóa trong lại. Anh ấy về gọi
cửa, tôi giả bộ ngủ say không dậy. Kết quả anh ấy hoàn toàn không về nữa.
Tôi
cũng hỏi anh ấy tại sao lại dẫn tới ngày hôm nay. Anh ấy đã nói một câu làm tổn
thương tôi nhất: “Nếu không nói tới việc em là mẹ của con anh, chỉ nói tới việc
làm người, làm một phụ nữ, cô ấy mạnh mẽ hơn em gấp nhiều lần.” Tôi bị tổn
thương ghê gớm. Có lẽ tôi chính là một người phụ nữ quá đỗi bình thường, từ nhỏ
chỉ biết học, thi đại học, tới năm hai mươi tư tuổi mới gặp chồng tôi và bắt
đầu yêu. Tôi không biết giao tiếp xã hội, không biết thu dọn nhà cửa. Tuy nấu
ăn cũng tạm được nhưng làm rất ít. Thực ra chồng tôi là người rất tốt, rất tỉ
mỉ, mọi thứ đều làm đâu ra đấy. Trong mắt chồng tôi và người nhà, tôi luôn là
một đứa trẻ chưa lớn. Mọi người luôn nói tôi giống học sinh, nhìn tuổi tác ít
hơn tuổi thật năm, sáu tuổi. Nhưng hai tháng qua, tôi đã già hơn tới mười tuổi.
Mấy
ngày nay, ngày nào tôi cũng khóc, cơm không muốn nấu, toàn nấu mỳ cho con gái
hoặc dắt con ra ngoài ăn KFC. Ở KFC, tôi nhớ lần đầu vừa gặp anh ấy. Hồi đó
chúng tôi vẫn đang đi học, rất nghèo, hai đứa chỉ đủ mua một cái bánh. Anh ấy
toàn ngồi ngắm tôi ăn. Nhớ lại những kỉ niệm đó, tôi không nhịn nổi lại khóc
sụt sùi ở tiệm ăn, khiến con gái tôi sợ chết khiếp, liên tiếp gọi “Mẹ”.
Người
đàn ông như vậy, liệu tôi còn cứu vãn nổi không?
Nếu
duy trì hình thức hôn nhân, chỉ là thực hiện nghĩa vụ với nhau, con tôi liệu có
còn được hưởng một gia đình hoàn chỉnh? Nếu nghĩ cho mình, dứt đứt ngay, liệu
có thể chịu đựng được áp lực nặng nề của cuộc sống không? Rốt cuộc phải làm sao
mới tốt nhất, có trách nhiệm nhất cho con tôi đây? Lòng tôi rối bời.
Xin
cho tôi một đáp án. Tôi thay mặt đứa con gái nhỏ của tôi, cám ơn anh.
Kính
thư - Na.
Gửi
cô Na!
Cô
hỏi tôi bây giờ phải làm sao mới tốt nhất, có trách nhiệm nhất cho con mình
phải không? Tôi nghĩ rằng, dù chuyện gì đi nữa, dẫn con đi ăn ở KFC thường
xuyên cũng không tốt, không có trách nhiệm. Tôi hiểu tâm trạng đau khổ của cô.
Cô cần có không gian để khóc thỏa thích. Cô có thể bỏ hết mọi thứ mặc kệ. Cô
tưởng tượng về nhân vật nữ chính trong các bộ phim tình cảm. Sau khi thất tình
thì đau khổ bỏ tới cùng trời cuối đất.
Tôi
cho rằng, cách tốt nhất và có trách nhiệm nhất đối với đứa trẻ là cho nó một bà
mẹ vui vẻ. Dù cô đang trong giai đoạn khó khăn của hôn nhân, dù nén nhịn hay
dứt áo ra đi, chỉ cần cô khóc lóc trong đau khổ, con gái cô sẽ không được hạnh
phúc. Thế nên hãy lau sạch nước mắt, rửa mặt, đi mua thịt cá về, làm mấy món
ngon cho mình và con gái. Sau khi cô đã thật bình tâm, tôi xin hỏi cô hai câu
sau:
-
Cô có yêu anh ấy không? Trong trường hợp này, cô còn nói được “Thực ra, chồng
tôi là một người tốt, rất tỉ mỉ, làm mọi thứ đâu ra đấy”, thật khiến người ta
phải chua xót. Phải đoạn tuyệt và rời bỏ người mà mình vẫn còn yêu thương, thực
sự không dễ dàng. Nếu bắt cô vẫn giằng dai cứu vãn, chung bóng với anh ta nhưng
khác đường, tôi biết cô không cam tâm.
-
Hai người có chung vấn đề kinh tế không? Về nhà cửa, cô đã nói rồi. Căn hộ là
của nhà anh ấy, vậy giữa hai người có bao nhiêu tài sản. Nếu ly hôn, cô có thể
được chia bao nhiêu? Cô có thể mua nổi một căn hộ khác không? Hoặc nếu như phải
thuê nhà để sống qua ngày. Hoặc như cô đã từng nói, nếu để con gái lại cho bố
mẹ chồng nuôi, cô có nhẫn tâm nhìn trình độ văn hóa của cháu ngày càng suy giảm
không?
Tôi