
ệt đối không được để chuyện
yêu đương ảnh hưởng tới sự nghiệp học tập của em nhé!” Vì thế, để thi đỗ trường
trung học trọng điểm, mặc cho bao bạn trai theo đuổi, tôi vẫn lạnh tanh như cũ.
Mãi
tới khi tôi thi đỗ một trường đại học trọng điểm ở Thượng Hải, sau khi đã có
cảm giác trút được gánh nặng bởi thuyền đã cập bến, ngắm nhìn các đôi nam nữ
dắt tay nhau trong trường, tâm tình vui vẻ, tôi lại bắt đầu có cảm giác ngưỡng
mộ và ghen tị. Tôi lờ mờ nhận thấy mình nên thư giãn, phải yêu một trận cuồng
nhiệt như các bạn học khác, để cảm nhận một dư vị khác của cuộc sống. Thật ra,
trước khi nảy sinh suy nghĩ này cũng vẫn có nhiều bạn trai theo đuổi tôi, nhưng
tôi vẫn ngần ngừ không chấp nhận.
Suy
đi nghĩ lại, tôi chọn được một ứng cử viên sáng giá trong đám đeo đuổi. Đó là
Trương Thụy Tường, cũng người Hàng Châu, cao 1m80, nặng 70 kg, mặt mũi sáng
sủa, tính tình hiền hòa, ngoại trừ cuối tuần thích cùng bạn bè đi uống vài chai
bia ở ngoài trường.
Tường
là ứng cử viên xuất sắc nhất trong đám đeo đuổi tôi, cũng là người đeo bám mạnh
mẽ nhất, là chàng trai khiến tôi rung động nhất. Nên lúc đó rất tự nhiên tôi
chấp nhận tình cảm của anh. Rất nhanh chóng, chúng tôi rơi vào lưới tình.
Có
lẽ do tôi bước vào tình yêu muộn hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nên càng coi
trọng tấm thân trinh nữ hơn. Vì vậy yêu Tường tròn một học kỳ rồi, tôi vẫn chưa
chịu để anh ấy hôn. Tôi chỉ cho phép anh ấy nhiều lắm là khoác eo tôi, mặt đầy
tự hào vênh mặt chào các bạn.
Tình
trạng này kéo dài cho tới khi tôi bị cảm. Đó là trận cảm nặng nhất của tôi từ
trước tới nay. Khi tôi bị ốm, Tường luôn ở bệnh viện chăm sóc tôi. Sau khi đã
đỡ hơn, tôi xuất viện về trường.
Một
buổi chiều, anh ấy giúp tôi mua cơm hộp, mang lên kí túc xá cho tôi. Lúc đó
trong kí túc chỉ có mình tôi. Ba cô bạn cùng phòng đều đi đánh cầu lông hết. Ăn
cơm xong, tôi dựa vào gối nghỉ ngơi. Anh ấy ngồi cạnh giường, vừa vuốt ve tóc
tôi, mặt tôi, lại cúi xuống hôn tôi rồi di chuyển tay xuống bộ ngực tròn trịa
của tôi.
Có
thể do tôi bị ốm, tâm trạng đang vui vẻ, nên cho phép anh ấy làm những việc đó.
Hôm đó, tôi mặc một chiếc áo phông bó sát người, đường nét của bầu ngực hằn lên
rất rõ. Dường như anh ấy không thể chịu đựng nổi sức quyến rũ của tôi nên tay
cứ vân vê ngực, rồi dù tôi cựa quậy, chống cự thế nào, anh ấy cũng nhất định
không chịu buông ra. Và tôi dưới sự vuốt ve của anh ấy cũng không chịu nổi
những cơn xúc động. Từ gương mặt đỏ bừng của tôi, anh ấy cũng biết tôi rất
thuận tình. Đây là lần đầu tiên anh ấy được chạm tới ngực tôi và đây cũng là
lần đầu tiên tôi được đàn ông vuốt ve. Tôi nhắm nghiền mắt, tận hưởng cảm giác
hưng phấn và kích thích thật khó diễn tả.
Vuốt
ve hồi lâu, anh ấy còn thọc tay vào cổ áo tôi, sờ vào trong. Tôi định dùng hai
tay chặn tay anh ấy lại nhưng không kịp. Một bàn tay của anh ấy đã ôm trọn bầu
ngực tôi.
Anh
ấy nói rất nhiều lời lẽ hay ho. Tôi không chịu nhưng anh ấy nhất định không
chịu rút tay ra.Tôi cuống cả lên, không biết phải làm sao, đành cắn anh ấy một
cái vào tay, chảy cả máu. Anh ấy đành rút tay ra khỏi áo tôi để bịt vết thương.
Tôi
cứ ngỡ anh ấy sẽ tức giận, ai ngờ anh ấy còn cười mà nói rằng: “Bé yêu ơi, em
quá đáng thế!” Anh ấy giơ cánh tay bị thương đưa qua đưa lại trước mặt tôi nói
rằng, “Coi như đền tội với em này, sao em lại cắn nó thế?”
Tôi
suýt bật cười. Nhưng nhớ ra lúc này không thể cho anh ấy bất cứ hoang tưởng gì,
liền làm mặt lạnh nói, “Không ngờ anh lại là loại người như vậy, thật lưu manh.
Sau này tôi không thèm để ý tới anh nữa.” Nói xong, tôi sửa sang lại quần áo,
bỏ ra khỏi phòng, mặc xác anh ấy ở lại đó.
Có
lẽ do hành động của tôi làm lòng tự trọng của anh ấy bị tổn thương nặng nề nên
khi tôi ra cửa, anh ấy không hề kéo lại, cứ ngồi im ở đó. Tôi lượn lòng vòng
trong trường với tâm trạng đầu phức tạp. Khi quay về phòng, không biết anh ấy
đã bỏ đi từ lúc nào. Tôi buồn bã ngả xuống giường, mơ màng thiếp đi. Tới khi
tỉnh giấc, mấy cô bạn cùng phòng đã trở về.
Sau
trận phong ba đó, rất lâu sau anh ấy không đến tìm tôi nữa. Thỉnh thoảng vô
tình gặp nhau ở trường, anh ấy chỉ gật đầu chào tôi rất lịch sự, rồi lại quay
đi nói chuyện tiếp với cô gái đứng bên. Nom họ rất thân mật, hình như cố y để
chọc tức tôi. Tôi bực tức nghĩ, định chọc tức mình sao? Mình mới không thèm
quan tâm chứ.
Cứ
thể nửa tháng đã trôi qua, tôi phát hiện thấy mình đã sai, thì ra tôi không thể
bỏ được anh.
Tôi
bắt đầu tự trách mình, thực ra hôm đó, lẽ ra tôi phải thỏa mãn yêu cầu của anh.
Dù sao cũng đã yêu nhau rồi, sớm muộn gì cũng là người của anh ấy. Thì cho anh
ấy sớm hơn một tí cũng có làm sao? Tôi quyết định, nếu anh ấy còn tới tìm, còn
xin xỏ tôi, nhất định tôi sẽ nhận lời. Nhưng hết ngày này qua ngày khác, anh ấy
vẫn lặng thinh. Tôi biết chắc chắn anh ấy vẫn đang giận.
Tôi
thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có vấn đề. Chuyện này cũng trách
tôi. Lúc này, tôi cần phải chủ động hơn một tí, nếu không, sau này, tôi sẽ phải
ân hận. Thế là cuối tuần tôi h