Old school Swatch Watches
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324722

Bình chọn: 7.00/10/472 lượt.

m của tôi – Hà Du, nó không biết lớn không biết nhỏ, bị cha

mẹ tôi chiều từ nhỏ riết rồi hư, xin lỗi cô.” Hà Lôi đưa tay ngắt mặt Hà Du, Hà Du thấy Trương Nhất Manh thân thiện noi chuyện, “hừ” một tiếng

rồi không nói thêm gì nữa.

Tâm trạng Trương Nhất Manh lại phức tạp hơ, bề ngoài tuy vẫn nói

chuyện vui vẻ với Hà Lôi nhưng thực chất cũng chỉ là những lời sáo rỗng, Trương Nhất Manh chỉ muốn hỏi những chuyện liên quan đến Trương Ninh

Trí và Hà Lôi, ví dụ như có phải bọn họ sẽ thật sự đính hôn không, có

phải đã quen nhau rồi không, có phải sau này cô sẽ gọi cô ta là chị dâu

hay không…

Nhưng một câu cô cũng chẳng dám hỏi.

Đến khi màn khiêu vũ bắt đầu, ba anh em Trương Ninh Trí, Trương Ninh

Hi và Trương Ninh Giản đều bước về phía này. Ba anh em đều có ưu điểm

riêng của mình, tuy cả ba cùng có gương mặt đẹp trai, sóng mũi cao, da

trắng, làm cho tất cả cô gái đều hâ mộ, nhưng Trương Ninh Trí lạnh lẽo

hơn, Trương Ninh Hi lưu manh hơn, Trương Ninh Giản thanh tao hơn, ba

người đi cùng nhau tựa như một bức vẽ, khi đứng chung lại làm cho con

người ta cảm thấy vui vẻ.

Trương Nhất Manh hiểu rất rõ rằng, cô đang nhìn Trương Ninh Trí, nhưng người Trương Ninh Trí cần lại không phải là cô.

Trương Ninh Trí đi đến bên cạnh ba người, nhưng lại không mời Hà Lôi ra nhảy mà là hỏi Trương Nhất Manh: “Có quen chưa?”

Trương Nhất Manh bất ngờ đáp: “Ừm.”

Anh gật đầu, lúc này mới mở lời mời Hà Lôi, Hà Lôi khoác tay vào tay

Trương Ninh Trí, ánh mắt phức tạp nhìn sang Trương Nhất Manh, sau đó ra

nhảy cùng Trương Ninh Trí.

Trương Ninh Hi thì đưa Tề Phỉ đi, Trương Ninh Giản muốn mời Trương

Nhất Manh, nhưng lại bị Hà Du bên cạnh cản lại, Hà Du nói: “Anh Ninh

Giản, anh có nhớ em không?”

Trương Ninh Giản đang định hỏi “Em có muốn ra nhảy với anh không”

chợt bị cản lại, có chút bất mãn nhìn Hà Du, tiện miệng nói: “Không

nhớ.”

Thật ra anh đang nói thật, Trương Nhất Manh cũng nhớ, trong danh sách những người cần phải học thuộc không có Hà Du … Chắc do Hà Du chỉ mới

là một cô bé, không cần phải xã giao nên không được cho vào danh sách

đó…

Mặt Hà Du tràn trề thất vọng, mắt mở to một hồi lâu, một chữ cũng không nên lời, cuối cùng “hừ” một tiếng rồi bỏ chạy mất.

Trương Nhất Manh: “…”

Cô lại có thêm kẻ thù sao… Hu hu…

Trương Ninh Giản đưa Trương Nhất Manh vào trong dòng người, bởi vì

được Trương Ninh Trí dạy dỗ nên Trương Nhất Manh tỏ ra rất sành sõi, hai người khiêu vũ cùng một nhịp, làn lụa mỏng phía sau Trương Nhất Manh

khẽ bay theo gió, làm bật lên vẻ xinh đẹp, ma mị của cô, Trương Ninh

Giản nở nụ cười, tay vịn eo Trương Nhất Manh, ánh mắt chăm chú nhìn

cô. ,

Có lẽ là do ánh sáng, lúc này ánh mắt Trương Ninh Giản rất kì lạ, ánh mắt này vốn không giống với vẻ trẻ con và ngây thơ với anh, nó mang

theo một chút khách sáo mà xa xăm, làm cho người ra nhìn thấy, không

tránh khỏi sự mất mát.

“Anh Ninh Giản.” Không biết tự khi nào, Hà Du đã chạy đến bên cạnh Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh: “…”

Bạn nhảy của Hà Du. “…”

Trương Ninh Giản vốn đang nhảy vui vẻ với Trương Nhất Manh, tự nhiên

bị người khác dùng cái cách không ai hiểu nổi thế này phá mất không khí, dĩ nhiên là anh rất tức giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Du: “Cái

gì?”

Nói là “Lạnh lùng” nhưng thật ra cũng chỉ dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ mà thôi, Trương Nhất Manh hiểu rõ, Trương Ninh Giản đang rất tức

giận… Chỉ là đang nhịn thôi…

Hà Du bị thái độ của anh làm cho khựng lại, sau đó nói: “Anh Ninh

Giản, anh và chị Nhất Manh thật sự là người yêu sao? Sao em cứ thấy hai

người kì lạ sao ấy.”

Trương Nhất Manh hốt hoảng, hỏi: “Kì lạ chỗ nào?”

Hà Du nói: “Chị chột dạ sao?”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Giản nhíu mày, nhìn cô nàng.

Hà Du thấy vậy đáp: “Em cảm nhận được hai người không phải người yêu.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trực giác của Hà Du thật là nhạy cảm…

Trương Ninh Giản nhìn cô nàng, không phản ứng thêm gì, Trương Nhất

Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tình huống bây giờ bỏ qua là cách

tốt nhất.

Song, một giây sau đó, Trương Nhất Manh mới biết là mình hoàn toàn sai lầm …

Bởi vì sau đó, Trương Ninh Giản mặc kệ đang ở trên sàn nhảy, từ từ

cúi đầu, hôn lên môi cô trong đôi mắt mở to của Trương Nhất Manh.

Đó chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đơn giản là môi chạm môi – – nhưng vì người thực hiện là Trương Ninh Giản nên trong mắt người

khác, đó là một cảnh sắc xinh đẹp.

Nãy giờ nhìn cô xinh đẹp như thế, lại thêm lời của Hà Du, làm anh

không kiềm chế được mà cúi xuống hôn cô, nhưng lại không dám hôn sau,

tựa như đang cầm món bảo bối quý giá nhất, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một

chút thôi thì nó sẽ vỡ mất, cho nên anh chỉ dám dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào nó, mà cô cũng không phản kháng, thản nhiên chấp nhận.

Hà Du: “… …”

Trương Nhất Manh: “… … …”

Thời gian hai người hôn nhau kéo dài chẳng khác gì cả thế kỉ với

Trương Nhất Manh, không phải cô chưa tùng được Trương Ninh Giản hôn,

nhưng mà đây là lần đầu tiên ở nơi đông người thế này, lại còn dùng thân phận người yêu…

Mặc dù mọi người đều đang