Snack's 1967
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324815

Bình chọn: 7.00/10/481 lượt.

khiêu vũ nhưng Trương Nhất Manh hiểu rõ, cô và Trương Ninh Giản là tâm điểm ngày hôm nay, mọi cử động đều có người

chú ý, vừa rồi khi Trương Ninh Giản cúi đầu hôn cô, cô cảm giác được

chung quanh dường như yên lặng cả….

Hơn nữa, nụ hôn đầu của cô là của Trương Ninh Giản, nụ hôn thứ hai vẫn là của Trương Ninh Giản!

Cô chợt nhớ ra, trong những cuốn tiểu thuyết, khi nữ chính bị nam chính hôn sẽ có một câu thoại kinh điển: “Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của tôi

Trương Nhất Manh suýt nữa thì ngồi sụp xuống mà khóc mất rồi.

Cô đau thương cúi đầu xuống, muốn giấu đi gương mặt muốn khóc mà khóc không nổi của mình, nhưng Trương Ninh Giản vẫn không chịu tha cho cô,

dùng một giọng nói vừa đủ để mọi người nghe thấy bảo: “Nhất Manh à, đừng xấu hổ, dù gì cũng đâu phải lần đầu tiên.”

Trương Nhất Manh: “…”

Mọi người: “…”

Có ai quẳng cho cô một cây dao để cô tự sát luôn cho rồi đi!!!!

Vất vả lắm mới kết thúc được, sau đó đến đoạn đổi bạn nhảy,Trương

Ninh Hi cười hì hì đi qua mời Trương Nhất Manh, Tề Phỉ không vui đi cùng Trương Ninh Giản.

Trương Nhất Manh vừa đi đến, Trương Ninh Hi liền tỏ vẻ bi thảm nói: “Đau chết tôi rồi…”

Trương Nhất Manh không hiểu nổi: “Sao cơ?”

Trương Ninh Hi vừa khiêu vũ, vừa nói: “Tề Phỉ… Suốt cả bản nhạc cô ấy đều đạp lên chân tôi…”

Trương Nhất Manh: “…”

“Cũng đúng, hình như Tề Phỉ không biết khiêu vũ…” Cô lo lắng nhìn

sang phía Trương Ninh Giản và Tề Phỉ, nhưng thấy Tề Phỉ nhảy rất tốt,

không hề đạp lên chân Trương Ninh Giản lần nào.

Trương Nhất Manh nói với Trương Ninh Hi: “Nhìn kìa…”

Trương Ninh Hi: “… …” -

Trương Nhất Manh đã hiểu sao ban nãy Tề Phỉ lại đồng ý ra khiêu vũ với Trương Ninh Hi rồi…

Thì ra là để trả thù…

Cô dở khóc dở cười lắc đầu, Trương Ninh Hi đáng thương thút thít một

hồi lâu, lát sau lại cười gian nói: “Ha ha ha, vừa rồi Ninh Giản hôn cô, cảm giác thế nào?”

Trương Nhất Manh: “…”

“Anh có muốn thử đôi giày của tôi không… Dám cá anh mà không ngồi xe

lăn tôi sẽ quẳng đôi giày này đi ngay…” Trương Nhất Manh nghiến răng

nghiến lợi.

Trương Ninh Hi cười ha hả bắt chước Trương Ninh Giản: “Nhất Manh ~ đừng có xấu hổ mà ~ dù gì cũng không phải lần đầu tiên ~ “

Trương Nhất Manh: “…”

Hôm nay, cô thật sự, rất rất muốn bóp cổ chết hai tên ma vương này…

Vừa khiêu vũ xong với Trương Ninh Hi, lại đổi bạn nhảy khác, lần này

người nhảy cùng cô là Trương Ninh Trí, tim Trương Nhất Manh bất chợt đập lệch hai nhịp, nhưng khi tay Trương Ninh Trí vòng qua hông cô, Trương

Nhất Manh lại không còn hồi hộp nữa – – ngày nào cũng luyện tập với

Trương Ninh Trí, đã quen thuộc quá rồi.

Hơn nữa không thể không nói, khi cô và Trương Ninh Trí khiêu vũ với

nhau đều cảm thấy như hợp lại thành một, có lẽ đây là kết quả sau khi

được dạy, cũng có thể là do suy nghĩ trong lòng cô.

Ánh mắt cô nhìn lung tung xung quanh, chỉ vì không dám nhìn thẳng vào Trương Ninh Trí, dù gì cũng có nhiều người ở đây, sẽ không có ai chú ý

đến cô đâu, kết quả Trương Ninh Trí lại nhỏ giọng nói: “Mắt không được

nhìn đi chỗ khác, tôi đã dạy cô thế nào hả.”

Giọng nói có phần nghiêm nghị, nhưng lại mang theo chút thân mật, làm cho mặt Trương Nhất Manh không khỏi ửng hồng, cô đau khổ chuyển mắt đến gương mặt Trương Ninh Trí, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Trương Ninh Trí cũng không ép cô nữa, nói sang chủ đề khác: “Biểu hiện của cô và Ninh Giản khá lắm.”

Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Ừm… Biểu hiện của Ninh Giản không tệ, nhưng cái hôn vừa rồi đúng là… Ngoài dự tính…”

Trương Ninh Trí nói: “Tôi có thấy, là Hà Du không hiểu chuyện thôi.”

Trương Nhất Manh nói: “Hà Lôi xinh đẹp thật đấy.”

Trương Ninh Trí thản nhiên nói: “Ninh Hi nói với cô rồi?”

Thật ra chỉ là đang nói chuyện mà thôi, nhưng nghe sao mà cứ như cô

đang ghen chuyện anh với Hà Lôi vậy, Trương Nhất Manh cảm thấy hơi khó

xử, nói: “Ừm, có nghe anh ta nói một chút.”

Trương Ninh Trí gật đầu, không nói gì thêm, Trương Nhất Manh cũng

không mở miệng nữa, hai người chỉ yên lặng khiêu vũ, bản nhạc này chính

là bản nhạc mà Trương Nhất Manh cảm thấy dài nhất, nhưng khi kết thúc

lại trở nên ngắn ngủi đến kì lạ, dường như chỉ một cái chớp mắt là nó đã qua rồi.

Nhảy liền tù tì ba điệu nhảy làm Trương Nhất Manh hơi mệt, cô trở về

chỗ ngồi của mình, nhấp một hớp Champagne để bổ sung năng lượng.

“Trương Ninh Giản đúng là rất thích cô, cô và Trương Ninh Giản cũng

là người yêu, nhưng cô và Trương Ninh Trí…” Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, Trương Nhất Manh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn sang, là Hà Lôi.

Trên mặt Hà Lôi chẳng có biểu cảm gì, thậm chí còn đang cười, nhưng

Trương Nhất Manh vẫn cảm thấy cô nàng rất kinh khủng, ít nhất cũng nhận

ra được, tâm trạng cô nàng không tốt lắm.

“Cái gì?” Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn cô.

Hà Lôi nói: “Quan hệ giữa cô và Trương Ninh Trí không đơn giản.”

Trương Nhất Manh quýnh lên, nghĩ đến thân phận của Hà Lôi, vội giải

thích: “Không có không có, tôi và Trương Ninh Trí chẳng có gì cả.”

Hà Lôi cười cười nói: “Ừm, cô dĩ nhiên sẽ không thừa nhận …”

“Sao?”

“Dù gì thì tôi cũng thấy cô thích Trư