Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323924

Bình chọn: 7.00/10/392 lượt.

người kia cũng không thích, nhưng mà… khụ… Không khí ở đây tương đối

thân thiện dễ mến.”

Tề Phỉ: “… Hai người muốn làm gì hả?”

Trương Ninh Hi: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh vậy chứ? Đến lúc đó hai người sẽ biết thôi.”

Tề Phỉ: “… Em không muốn biết!”

Trương Ninh Hi: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt này mà!!! Anh không phải tên biến thái đâu!!!”

Trương Nhất Manh cười cười đẩy cửa vào trước, Trương Ninh Hi nhanh

chân chạy theo sau, phục vụ vừa nhìn thấy Trương Ninh Hi liền nở nụ

cười, đưa ba người đến một căn phòng yên tĩnh, Trương Ninh Hi kêu Trương Nhất Manh và Tề Phỉ gọi đồ ăn, còn anh thì gọi hai bình rượu đạm.

Tề Phỉ bất mãn nói: “Sao người kia còn chưa tới chứ? Hẹn con gái nhà người ta mà còn đến trễ! Thật không biết phép tắc tí nào!”

Trương Ninh Hi “Khụ” một tiếng, nói: “Cậu ta xấu hổ…”

Trương Nhất Manh: “…”

Đang nói thì cửa bị người bên ngoài mở ra, ba người cùng lúc ngẩng

đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mang giày Tây, dáng người cao

ngất – – Trương Ninh Giản.

-++-

Cuối cùng cũng được gặp lại anh Giản rồi hiuhiu :(( Nhớ anh quá đi :(( *trấm nước mắt*

Tề Phỉ và Trương Nhất Manh đều trợn mắt há hốc mồm, Trương Nhất Manh còn khoa trương hơn, hai mắt trợn to, mồm há ra.

Trương Nhất Manh nghĩ rằng, Trương Ninh Giản đi nhầm phòng…

Cô ngơ ngác nhìn Trương Ninh Giản đi đến, sau đó ngồi xuống bên cạnh

mình một cách tự nhiên – mọi hành động đều rất bình thường, thậm chí còn đẹp đẽ động lòng người, ngay cả cô ngồi bên cạnh còn thấy tim đập rộn

ràng nữa này…

Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh.

Tề Phỉ ngẩn ngơ nhìn hai người.

Trương Ninh Hi cúi đầu uống rượu.

Tiêu điểm của sự chú ý – Trương Ninh Giản nghiêng đầu nhìn Trương

Nhất Manh cùng với nét mặt “Có phải tôi đang nằm mơ không”, xấu hổ cười

cười nhìn cô: “Sư phụ.”

Trương Nhất Manh: “… … … … … …”

Cái gì chứ? Anh thật sự là đệ tử nhỏ sao?!

Chính là đệ tử nhỏ Tìm Tê Tê suốt ngày bám theo cô, còn sử dụng “thề non hẹn biển” với cô đấy ư?!

Từ lúc anh bái cô làm sư đến giờ cũng đúng một tháng rồi!

Trương Nhất Manh vẫn kinh ngạc không thôi.

Trương Ninh Hi nhìn chung quanh, thấy Trương Ninh Giản nháy mắt nhìn

mình, lập tức hiểu ý gật đầu, lôi Tề Phỉ lén bỏ ra ngoài, khi đóng cửa

lại, anh cố tình tạo ra âm thanh thật to, làm cho Trương Nhất Manh giật

mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, chỉ còn lại cô và Trương Ninh Giản trong phòng này!!!

Trương Nhất Manh lắp ba lắp bắp nói: “Anh…Anh chính là Tìm Tê Tê?”

Trương Ninh Giản chớp mắt, nói: “Vâng ạ… Thật ra thì Tìm Tê Tê chính là tìm mẹ đó.”

Tìm mẹ…

Anh tưởng anh còn là nghịch tử của tôi hả!!!

Đầu óc Trương Nhất Manh xoay vòng vòng nhưng cô vẫn vờ bình tĩnh nói: “Anh… Anh nhớ lại rồi à?”

Trương Ninh Giản gật đầu: “Ừm, một tháng trước đã nhớ lại rồi, nhưng

mà sợ sư phụ vẫn còn giận con nên không dám đến tìm sư phụ trực tiếp,

chỉ dám tiếp cận sư phụ trong game.”

Trương Nhất Manh vẫn còn kinh ngạc không thôi: “Anh… Anh lại nhớ ra…”

Nhưng mà anh ta vẫn có trí nhớ của Trương Ninh Giản! Vậy rốt cuộc anh ta là thế nào? Không phải là nghịch tử, cũng không phải là Trương Ninh

Giản sao?!

Cái suy nghĩ này thật là đáng sợ!!!

Trương Ninh Giản giống như nhìn thấy được suy nghĩ của Trương Nhất

Manh, cười cười nói: “Sư phụ, nét mặt này của sư phụ là thế nào? Con nhớ lại rồi, sư phụ không vui sao? Hay là… Vẫn còn giận con?”

Trương Nhất Manh dọn dẹp lại những suy nghĩ tầm phào của mình, nói:

“Khụ, thứ nhất, tôi không có giận anh. Thứ hai, đừng gọi tôi là sư phụ

nữa.”

Dù đôi lúc cảm thấy đệ tử nhỏ và nghịch tử rất giống nhau, nhưng khi

phát hiện hai người bọn họ lại là một người, Trương Nhất Manh cảm thấy

kinh ngạc vô cùng…

Trương Ninh Giản tỏ ra bình thản: “Vậy gọi là gì?”

Không đợi Trương Nhất Manh trả lời, anh lén ghé sát vào gần cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ sao …?”

Dẹp!!! Sao khi cô nghe anh nói tiếng gọi thiêng liêng đó lại cảm thấy xuyến xao rộn ràng chứ?! Chẳng khác gì trong phim cả…

Không, cô đang nghĩ gì thế này… Ai Là Mẹ Anh

Trương Nhất Manh nhanh chóng ngồi nhích ra: “Anh… Anh Trương, anh chỉ là nhớ lại mọi chuyện thôi, đầu óc không có bị sao cả, ok? Đừng có gọi

mẹ tùm lum vậy chứ…”

Trương Ninh Giản mất mác nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Mẹ…”

Trương Nhất Manh như nổi điên: “Đừng có gọi tôi như vậy! Tôi không phải mẹ của anh!”

Trương Ninh Giản cúi đầu, đôi lông mi dài cụp xuống, ánh mắt tựa như chú nai con, đau lòng nói: “Quả nhiên, mẹ vẫn còn giận.”

Trương Nhất Manh: “… Khụ, anh Trương, anh đừng làm thế được không? Vô duyên vô cớ có thêm một bà mẹ, anh thấy vui lắm à?”

Trương Ninh Giản nói: “Dĩ nhiên là vui!”

“…”

Cô đúng là điên rồi mới đi nói chuyện với anh!!!

Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh phân tích: “Vầy đi, anh Trương à…”

Trương Ninh Giản cắt lời cô: “Đừng gọi là anh Trương nữa, trước kia mẹ chỉ gọi anh hai vậy thôi…”

Trương Nhất Manh nói: “Được rồi, Trương Ninh Giản…”

“Bỏ chữ Trương đi!!!”

“Anh… Được rồi, Ninh Giản…”

“Vâng! Mẹ muốn nói gì ạ?”

Trương Nhất Manh: ” = =. Chuyện là thế này, tôi cảm thấy anh bây giờ

chỉ là có hứng thú nhấ