Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324110

Bình chọn: 8.00/10/411 lượt.

t thời thôi, thực tế anh là người như thế nào, chỉ cần nói vài câu tôi đã hiểu, anh vốn không thích tỏ ra nũng nịu khi nói chuyện thế này, cũng không cần phải làm như vậy. Anh làm vậy chẳng qua

chỉ là đang nhớ lại khi trước thôi, anh chỉ thấy điều đó thú vị, cho nên mới muốn đùa giỡn thử một chút… Nhưng xin lỗi, tôi không muốn chơi với

anh. Có thể anh không thích tôi nói thế này – anh Trương à, chúng ta căn bản không cùng một thế giới, bởi vì một chuyện hoang đường mà gặp nhau, đối với tôi và anh mà nói, những chuyện đó đã trở thành một phần kí ức

đặc biệt, nhưng anh làm như vậy, chỉ làm cho phần kí ức nó trở nên xấu

xí đi thôi.”

Trương Nhất Manh cố gắng phân tích cho anh nghe, kết quả càng nói càng tốt, cuối cùng thì giọng điệu hoàn toàn thay đổi hẳn.

Cô thật sự không thích như vậy!!!

Chuyện lúc này lả thế nào? Sắm vai đệ tử nhỏ ngoan ngoãn hơn một

tháng trời, cậu ba nhà họ Trương rảnh rỗi đến vậy sao? Còn đến đây để

đùa giỡn cô nữa chứ?!

Trương Ninh Giản lại vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy tâm trạng Trương

Nhất Manh trở nên kích động, ánh mắt anh lại trở nên nhu hoà, không làm

nũng nữa mà nhẹ nhàng nói: “Anh không đùa, cũng không phải chỉ đùa giỡn

qua đường.”

“Vậy anh..” Trương Nhất Manh tức giận nói.

Vậy anh còn nói những lời đó làm gì?!

Những chữ sau còn chưa nói ra, cô đã bị Trương Ninh Giản ôm vào lòng.

Tay anh rất dài, dễ dàng cô, anh gác cằm lên vai cô, gương mặt kề sát vào Trương Nhất Manh, thậm chí, cô còn có thể cảm nhận được hơi thở

nóng hổi của anh.

“Nếu em không thích anh gọi em là mẹ, anh có thể gọi em là sư phụ, là Nhất Manh, cái gì cũng được, chỉ cần em vui là được – bởi vì em chính

là người anh yêu nhất trên thế giới này đây.”

Trương Nhất Manh cảm thấy tim mình như đập trật hai nhịp, đối với

những lời mà Trương Ninh Giản nói, cô thật chẳng biết làm sao, ánh mắt

cô ngơ ngác nhìn về phía cửa, nhất định là cô nghe nhầm, nhất định là

vậy…

Song, giọng nói của Trương Ninh Giản vẫn đều đều vang lên: “Không phải là tình cảm với mẹ, cũng không phải là tình cảm với sư phụ, là tình cảm với Trương Nhất Manh.”

Giọng nói của anh luôn dễ nghe như thế, vờn quanh tai cô, giống như

đang nằm trên một tảng đá mà tiếng suối chảy róc rách quanh mình vậy.

Thật lâu sau, Trương Nhất Manh mới tỉnh lại, lắp bắp nói: “Anh… Anh đang…”

“Ừm… Anh đang tỏ tình.” Trương Ninh Giản cười nhẹ, rụt tay lại: “Nhất Manh, những chuyện lúc trước cứ xem như là lỗi của anh đi, em có thể

quay về được không?”

Rốt cuộc anh cũng buông ra, đáng thương nhìn Trương Nhất Manh vẫn còn chìm trong nỗi sợ chưa bình tĩnh lại được: “Nhất Manh à…”

Trương Nhất Manh miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, nói: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

Trương Ninh Giản ngẩn người, hỏi: “Sao?”

Trương Nhất Manh nói: “Tôi muốn biết chuyện của Trương Ninh Trí và Tả Hưởng…”

Trương Ninh Giản: “…”

Trương Ninh Giản đưa lưng về phía Trương Nhất Manh, vẽ vòng tròn: “Quả nhiên Nhất Manh vẫn thích anh hai hơn cả…”

“Không phải!” Trương Nhất Manh thật muốn nổi khùng, “Tôi đã chấm dứt

từ lúc anh còn chưa nhớ ra chuyện gì rồi, sao mà có thể thích anh ta

được chứ! Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Tính tò mò chỉ mới được thoả mãn có một nửa, thật sự là rất đau khổ.

Trương Ninh Giản toàn tâm toàn ý tỏ tình với cô, kết quả đổi về chính là sự quan tâm của Trương Nhất Manh với Trương Ninh Trí, anh như bị đả

kích, nói: “Ừm… Nhưng mà phải nói cho anh nghe những chuyện mà em đã

biết..”

Trương Nhất Manh kể chuyện mà cô và Tề Phỉ biết được cho Trương Ninh

Giản nghe, kể thêm cả phỏng đoán của hai cô, suốt cả quá trình đó, cô

không dám nhìn vào Trương Ninh Giản, ánh mắt nhìn chung quanh, Trương

Ninh Giản khẽ mỉm cười, nghe cô kể xong mới nói: “Bọn em đã biết gần như là mọi chuyện rồi.”

“Ồ, vậy Trương Ninh Trí với Hà Lôi đính hôn là vì sao?” Trương Nhất

Manh tò mò nói, “Tả Hưởng đã bước vào nhà họ Trương rồi sao?”

Trương Ninh Giản lắc đầu: “Ngày thứ hai khi anh nhớ lại thì đã liên thủ với anh hai, làm giả di chúc.”

Trương Nhất Manh: “…”

Tại sao lại nói cho cô cái tin kinh thiên động địa này chứ… Trương

Nhất Manh không khỏi lo lắng nghĩ, có phải sau đó cô sẽ bị diệt khẩu hay không…

Nét mặt của Trương Ninh Giản vẫn không thay đổi, anh hiền hoà nói:

“Nội dung di chúc mới thừa nhận anh hai mới là người được hưởng tài sản, Tả Hưởng chỉ nhận được một phần tiền và hai căn nhà, hơn nữa những căn

nhà đó đều không ở thành phố A.”

Trương Nhất Manh nói: “Ồ… Tả Hưởng dễ đuổi vậy sao?”

“Tả Hưởng thật ra chẳng cần danh phận cũng chẳng cần tiền, chỉ là hắn thấy anh hai đã cướp đi những thứ mà hắn nên có mà thôi. Khi công bó di chúc thì hắn cũng chẳng thể nói gì hơn. Hơn nữa hắn cho rằng vụ tai nạn đó là do Trương Ninh Trí làm, sau đó lại đổ cho hắn, nhưng bọn anh đã

điều tra xong xuôi cả rồi, là do một thế lực thù địch nhỏ khác làm, bọn

anh đã giao bằng chứng cho Tả Hưởng xem, sau khi thấy thì hắn chẳng nói

gì nữa.

Trương Nhất Manh nghe thấy chữ “thế lực”, “thù địch”, nét mặt chợt

thay đổi, sau đó gãi gãi đầu nói: “Ừm… Giải quyết đ


Snack's 1967