
không nhìn lầm đúng không?!! Ý ông là cái tôi
đang nghĩ đúng không?!
[Trì Quy'>: *Biểu tình
tươi cười*
[A Cửu'>: Ông là muốn đi
tìm Ngày nắng thật không thật không?!!!!! Ông rốt cục nghĩ thông suốt
rồi?? Thật sự quyết định???
[A Cửu'>: Không được, tôi
đặc biệt rất kích động, gào khóc a tôi sắp khóc rồi!
[Trì Quy'>: *Đổ mồ hôi*
Thật khoa trương.
[A Cửu'>: Trước đây ông
nói một tháng mà?
[Trì Quy'>: Tôi, không đợi
được.
Đánh xong mấy lời này,
không đợi đối phương phản ứng, Trì Quy cười cười dứt khoát lưu loát
nhất nút X trên góc phải, thoát QQ.
Như thế nào mới gọi là
suy nghĩ tư lự lo lắng thấu đáo chứ?
Sẽ thường xuyên lơ đãng
nhớ tới vẻ mặt của người nào đó đỏ bừng cùng bộ dáng cúi đầu
đứng trước mặt mình, thời điểm nhớ tới cậu ấy ngữ khí lộn xộn mà
gọi to mình là học trưởng khóe miệng sẽ không khống chế được mà cong
lên, còn có hôm nay, lúc gặp lại cái bài post cũ kia xuất hiện, trong
đầu đột nhiên hiện lên ý tưởng, đó là: Cái tên ngu ngốc luôn quan tâm
đến nhất cử nhất động của mình, hẳn là cũng sẽ xem rồi đi.
Nếu người nọ thấy được,
nói không chừng lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Tuy rằng tâm sự đều không
thể giấu được mà viết hết trên mặt, nhưng thủy chung vẫn là người
có bao nhiêu ủy khuất khổ sở cũng sẽ giấu vào trong lòng.
Nghĩ như vậy liền không
thể không chế được mà tim nhói đau một cái.
Nhịn không được tự giễu,
nói rằng lấy một tháng thời gian suy nghĩ thận trọng rõ ràng, rốt
cuộc là có ý nghĩa gì chứ. Bởi vì quá nhiều băn khoăn mà tự áp
đặt cho mình cái gọi là không thể lỗ mãng, thật ra là so với người
khác thiếu dũng cảm đến mức nào?
Nói trắng ra là, có liên
quan đến cái loại chuyện như ái tình này, bản thân kỳ thật rõ ràng từ đầu đến đuôi đều là người mới toanh
không chút kinh nghiệm.
Bất quá năng lực học
tập rất cao, vị đại thần nào đó hiển nhiên so với người khác nhanh
hơn liền lĩnh ngộ, miên man suy nghĩ không bằng nhanh tay hành động,
cũng đem điều này mà quán triệt một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Liên tiếp vài ngày thi
cử làm cho tiểu Tô Nhiên vốn dĩ còn có chút trì độn lại càng trợn
mắt há hốc mồm nửa ngày đối với tin nhắn trong điện thoại di động
đến từ một vị đại thần nào nó.
[Cậu ở trường sao? Có
tiện không, gặp mặt chút đi.'>
Này, này, rốt cục là tình
huống gì a.
Đại thần đến C thị??
Không có khả năng, anh ấy không phải ở B thị sao, B thị cách nơi này
rất xa nha.
Gửi lầm rồi? Ừ, cũng có
thể. Đại thần cũng không phải vạn năng, nói không chừng cũng có lúc
mơ hồ.
Say rượu?? Ừ, cũng, cũng
có thể.
Phục hồi tinh thần lại,
trong đầu liên tiếp nhảy ra mấy loại phán đoán, tiểu Tô Nhiên một bên
cau mày buồn bực, nhưng một bên vẫn là không quên ngoan ngoãn nhấc tay
soạn tin trả lời.
[Học trưởng, cái kia, tôi
là Tô Nhiên. Anh có phải hay không, gửi lầm tin nhắn?'>
Tin nhắn gửi đi hơn mười
phút vẫn chưa có trả lời, Tô Nhiên đối với hành động xiết chặt điện
thoại đến toát mồ hôi của mình hơi hơi nhếch miệng cười.
Quả nhiên là gửi lầm
rồi sao.
Thật tốt đã nghĩ đến khả
năng này, hắc hắc, cũng không có gì để cảm thấy buồn bã.
Nghĩ như vậy, di động
trong tay đột nhiên rung động, truyền đến bên tai cả người vẫn còn hốt
hoảng, sau đó liền nghe thấy giữa bối cảnh tiếng động ồn ào xung
quanh, âm thanh của người kia vô cùng rõ ràng vang lên.
“Alo, Tiểu Nhiên. Vừa nãy
người đông quá, không tiện gọi điện thoại.”
“... Học trưởng?” Cho dù
nghe thấy âm thanh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
“Tôi mới ra khỏi nhà ga C
thị.” Tô Nhiên nghe thấy người bên kia điện thoại nhẹ nhàng nở nụ
cười một chút, sau đó nói tiếp, “Còn nữa, tôi còn không có mơ hồ
đến mức ngay cả tin nhắn quan trọng như vậy lại đi gửi sai.”
“... ” Bị chọc quê rồi.
Đứa nhỏ cái mặt hơi hơi nóng lên yên lặng thầm nghĩ.
“Cậu ở trường học sao?”
“Ừm. Mới vừa hoàn thành
kỳ thi, ở ký túc xá thu dọn đồ đạc.”
“Tiện không, gặp mặt
chút đi. Tôi đến tìm cậu.”
“Học trưởng muốn tới
trường học của chúng tôi?!”
“Ừm, muốn đến gặp cậu.
Tiện không?”
“Tiện chứ tiện chứ... Bất
quá cái kia, học trưởng, từ nhà ga đến trường học của chúng tôi rất
xa, trường của chúng tôi vị trí có chút khó tìm. Không bằng, không
bằng tôiđi đón anh.” Bạn học Tô ngượng ngùng đến mặt cũng sắp đỏ
muốn xuất huyết.
“Tôi đã lên xe taxi.” Tô
Nhiên nghe thấy Trì Quy cười cười nói một câu, sau đó cùng lái xe
nói, “Bác tài, phiền đến đại học T,