XtGem Forum catalog
Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322792

Bình chọn: 10.00/10/279 lượt.

gười bọn họ đều bị đưa tới bệnh viện sao? Nhưng thương thế của Mạn Lâm xem ra là quá nặng.

Hàn Duệ áp chế nghi hoặc, đi tới văn phòng bác sĩ, hỏi thăm tình hình của Tả Tư Ninh. Bác sĩ nói não của cô chỉ bị chấn động nhẹ, cộng thêm kinh hách quá độ nên có thể bị bất tỉnh một lát. Sau khi cô tỉnh lại thì sẽ làm kiểm tra lại lần nữa, nếu không phát hiện dị thường liền có thể xuất viện.

Lần thứ hai trở lại phòng bệnh, chỉ thấy Tả Tư Ninh đã thức dậy.Cô ôm con, sắc mặt đờ đẫn, khi thấy Hàn Duệ là lúc cô nhúc nhích môi, âm thanh nghẹn ngào: “Có thấy chị Mạn Lâm không?” Trong tiếng khóc của cô có run rẩy.

Hàn Duệ tới gần, ôm lấy cô, giọng nói trầm ổn có lực: “Cô ấy đang ở phòng giải phẫu. Anh sẽ theo vào. Nếu có tin tức liền báo cho em. Đúng rồi, cô ấy có người nhà hay bạn bè gì không? Giải phẫu xong phải có người đến chiếu cố cô ấy.”

Tả Tư Ninh lắc đầu, Mạn Lâm làm gì có bạn bè nào, người bạn duy nhất của cô ấy chính là mình.

Cô bỗng nhiên đẩy con ra, rút ống truyền, muốn xuống giường.

Hàn Duệ khẩn trương bắt lấy tay cô, quát lớn: “Em làm gì? Nằm yên ở trên giường!”

Tả Tư Ninh thất thần nhìn anh: “Làm sao em có thể nằm được! Làm sao em có thể an tâm nằm! Cô ấy bị đâm thay em a!” Nói xong lời cuối cùng cô kêu lên sợ hãi. Trước mắt cô lại quay trở về cái giây phút đó. Lúc đó ánh đèn chui vào mắt, cô nhìn thấy chiếc xe lao tới mình, không cho cô cơ hội để phản ứng nào. Mà cũng trong một giây kia, Mạn Lâm xông tới, đẩy mình ngã xuống.

Lúc té lăn trên mặt đất, Tả Tư Ninh nhìn thân thể Mạn Lâm bị đánh bay ra rất xa. Tả Tư Ninh bò đến bên người Mạn Lâm, thấy cô ấy ngã trong vũng máu. Cô ấy cứ nằm yên lặng như vậy không rên một tiếng. Một giây trước, Tả Tư Ninh còn náo loạn với cô, một giây sau cô nằm gục trên mặt đất. Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Duệ ôm con và Tả Tư Ninh, nghe lời nói của Tả Tư Ninh anh có cảm nhận khác. Chiếc xe kia rõ ràng là nhằm vào Tả Tư Ninh, tới cùng là ai hận cô đến như vậy? Hai mắt anh nheo lại, nghĩ đến một người. Đây rất giống việc làm điên cuồng của cô ta.

**************************************************

Một đêm này Lan Tả ngủ không được an ổn. Sáng sớm tinh mơ lại làm vỡ chén, đang mắng chửi thì có tiếng điện thoại vang lên, là thám tử tư cô nhờ cậy.

Người nọ cực kì cảm khái: “Lan Tả, con gái của cô rốt cục cũng đã tra được mặt mũi rồi.”

Tay Lan Tả run lên, mảnh vỡ cứa vào tay cô. Cô cầm điện thoại hồi lâu nói không ra lời, nhìn từng giọt máu rơi xuống đất, có có chút nghi hoặc hỏi: “Thật không? Anh không gạt tôi chứ?”

Người nọ nở nụ cười: “Tra xét nhiều năm như vậy, hao phí nhiều tài lực vật lực như vậy, thật sự là đã tìm được rồi. Lan Tả, chúc mừng cô...”

Lan Tả là một người rất tốt, người bình thường tối đa chỉ có thể chờ một, hai năm liền buông tay. Cô thuê thám thử đã hơn mười năm, chưa bao giờ buông tay, chấp nhận chờ đợi, thật sự là một người khó có được.

Cúp điện thoại, Lan Tả không băng bó tay mà lấy chìa khóa đi ra cửa. Trong điện thoại người thám tử đưa cho cô một cái địa chỉ. Cô nhìn qua thì thấy có phần quen thuộc nhưng đầu óc cô hiện giờ đang hỗn loạn, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

Lái xe, nghe nhạc, bỗng nhiên cô vừa khóc vừa cười: rốt cục cũng tìm được rồi sao.

**************************************************

Lúc Hàn Duệ đỡ Tả Tư Ninh qua phòng giải phẫu gặp được một người. Đó một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Ông ta hình như là còn say rượu, quần áo nhàu nhĩ không tương xứng cùng với một bộ tóc bóng nhoáng. Khi ông ta nhìn thấy Tả Tư Ninh và Hàn Duệ liền nhíu mày nghi hoặc: “Các người là người nào của Mạn Lâm?”

Tả Tư Ninh nhìn thấy ông ta bỗng nhiên nổi giận, phát cuồng lên nắm lấy cổ áo ông ta đánh đấm, miệng rống: “Cũng tại ông, nếu không phải ông tới tìm chị Mạn Lâm thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Cô ấy làm sao bị xe đụng, cô ấy làm sao có thể...”

Hàn Duệ bắt lấy đôi tay cô nhưng cô không ngừng lấy chân đá người. Một khắc kia cô hận người đàn ông mở ngân hàng, nhưng cô hận chính bản thân mình nhất. Nếu lúc đó mình không nháo Mạn Lâm, nghe Mạn Lâm cho lái xe tới đón thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Nhìn Tả Tư Ninh bất an suy sụp, Hàn Duệ nắm lấy tay Tả Tư Ninh, quay đầu cô, để cô nhìn vào mình: “Nghe, hiện tại trọng yếu nhất là kết quả giải phẫu của Mạn Lâm. Cái dạng này của em nếu để cho Mạn Lâm biết hẳn sẽ đau lòng.”

Người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia vẫn ngồi yên tĩnh. Ánh mắt của ông rơi vào cái đèn phía trên phòng giải phẫu. Giờ khắc này ông suy nghĩ cảm giác của mình đối với Mạn Lâm. Lúc gặp cô lần đầu là ở bữa tiệc rượu. Người phụ này cực kì an tĩnh, thanh thuần, xinh đẹp. Ngay từ đầu ông cảm thấy thú vị nên đem cô đoạt tới, nhưng khi tới tay lại phát hiện cô không phức tạp như ông tưởng tượng. Cô không chủ động tranh thủ tình cảm, nhưng lại làm cho người ta nguyện ý vì cô tiêu tiền. Cô không lên tiếng, nhưng khi mình uống rượu lại mát xa huyệt Thái Dương cho mình.

Ông thích cảm giác nằm ở trên đùi của Mạn Lâm, có một loại an bình.

Đột nhiên trong lúc đó ông hình như nghĩ thông điều gì.

Không biết qua bao lâu, g