
héo nhéo hai má hắn,
“Còn gây sự nữa ta sẽ không đút cho chàng ăn, nếu không phải vết thương ở chân chàng vì ta mới vỡ ra, ta sẽ không chiều theo ý của chàng đâu.”
“Được rồi,” Hắn nhún vai,“Trẫm sẽ ngoan ngoãn, ái phi hãy hảo hảo bồi thường trẫm đi.” Miệng ngọt chán ngấy mười phần, thấy Y Y trừng mắt, liếc mắt một cái, mới ẩn nhẫn ý cười nằm xuống.
Tiếp tục tách hạt dưa, nhìn ai đó ý cười đầy mặt, nàng âm thầm nghẹn khí, đem hạt dưa đã tách vỏ đưa đến bên môi hắn, cánh môi mềm vừa chạm vào bạc thần, liền bật dậy tức thì.
“Cái này tính là đút ăn sao?” Phù Vân Khâu Trạch nhếh mày, dùng lưỡi cuốn hạt dưa vào miệng.
Ngay lúc Y Y còn đang kinh ngạc, hắn đột nhiên ôm lấy cổv, hướng về gương mặt phấn hồng, thổi một ngụm khí hương hoa lan lên đôi mắt trong veo.
Không chịu nổi dòng khí va chạm vào đôi mắt, nàng không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại.
“Đút ăn thì phải như vậy.” Hắn bá đạo nói, bạc thần giương lên, hôn lên thần cánh hoa non nớt của nàng.
Vuốt ve, bừa bãi liếm mút, cảm nhận được nàng quật cường, cắn chặt hàm răng, cúi đầu cười nhạo một tiếng, lấy tay tìm đến eo của người nào đó, chọc chọc, nhưng nàng tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, hai tay nắm chặt, song chưởng gắt gao kẹp chặt mạn sườn, không có một khe hở, cho dù hắn muốn đưa tay tham nhập, cũng vô pháp thực hiện được.
Y Y đắc ý mân thần mở miệng, nhưng lại bị đầu lưỡi mềm mại của hắn đảo qua, lại nhanh chóng khép lại, nhẹ nhàng mở mi mắt, dùng ánh mắt châm chọc nhìn người đang đè ép lên mình.
Này có tính là nàng đang khiêu chiến với mình không? Phù Vân Khâu Trạch nheo lại mi mắt, giảo hoạt dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi nàng, nhìn nàng trợn to hai mắt, vẻ mặt đắc ý dào dạt.
“Còn như vậy,” Hắn cười khẽ, “Như vậy trẫm sẽ thữ xem, trên chiến trường, chỉ có thắng thua, trẫm thật ra muốn nhìn thử, xem nàng có thể chịu được bao lâu.”
Nghe hắn nói vậy, nàng nhất thời nghẹn khí, dám không ra tiếng, mặt phấn hồng dần dần chuyển vì đỏ thẩm……
Lẳng lặng rúc vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé đặt vào vị trí trái tim, cảm nhận được nhịp đập trầm ổn, tựa hồ có chút vi diệu, cảm nhận hơi ấm tồn tại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cả lên.
Trái tim của nàng tựa như có cái gì đó thật ấm áp, phong phú mà ngọt ngào.
“Thực thoải mái……” Nàng nhẹ giọng nói, giống như con mèo nhỏ, dùng hai má cọ cọ vào lồng ngực trơn nhẵn của hắn.
Vòm ngực trơn nhẵn như tơ, lành lạnh như một khối bạch ngọc, màu da trắng noãn khỏe mạnh, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần chạm đến.
“Đêm Mẫn Hách đánh vào nội điện, nàng cùng Lạc Dật đã làm gì?” Đột nhiên, Phù Vân Khâu Trạch thấp giọng hỏi, đôi mắt màu tím thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên.
“Cái gì?” Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nội tâm “Lộp bộp” Một tiếng, không biết hắn vì sao lại hỏi như vậy, trong tiềm thức dâng lên một dự cảm bất hảo.
“Ngày ấy, cả đêm nàng không về, trẫm đợi nàng suốt đêm,” Tay hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt trên lưng của nàng,“Hắn, có ..có khi dễ nàng không? Hay là… là, nói cái gì?”
Không đề cập đến chuyện này, nàng cũng đem nó dần quên đi, phai nhạt theo thời gian, nhưng nhìn ngữ khí nói chuyện của hắn giờ phút này, dường như đang ngầm nghi ngờ giữa nàng cùng Lạc Dật ca ca đã xảy ra cái gì, ngày ấy, ở trong sơn động, nàng cùng hắn, lại xem như cái gì?
“Chàng đang hoài nghi ta?” mặt của nàng nhất thời trầm xuống, hai tay chống trước ngực hắn, ngăn ra một chút khoảng cách.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào, Y Y nâng mi, xem xét biểu tình của Phù Vân Khâu Trạch, mắt hạnh hiện lên một tầng hơi nước, nhưng quật cường cắn môi, không muốn làm cho nước mắt rơi xuống, lập tức lại thùy hạ mi mắt, lông mi thật dài run rẩy nhiễm một tầng sương mỏng, lung linh như giọt sương, lấp lánh như pha lê, tựa như sương mai ẩn đọng trên cành hoa sen, xinh đẹp động lòng người.
“Trẫm cũng không phải hoài nghi nàng, chỉ là muốn biết, hai người đêm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn có nhân cơ hội……” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng có vẻ tái nhợt, hắn rốt cục im miệng, vươn bàn tay to, vốn muốn đem thân hình bé nhỏ của nàng ôm vào trong lòng, nhưng lực đạo đẩy ra trước ngực mình càng lúc càng lớn, nàng đột nhiên ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Hắn cả kinh, cuống quít đứng dậy, hai tay vòng qua, từ phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Nàng đang làm gì vậy? Trẫm đã nói trẫm không hề hoài nghi nàng.”
Hắn lo lắng là Lạc Dật, rõ ràng ngày ấy chân nàng bị thương là được chính tay hắn băng bó, nghĩ đến việc này, hắn nhìn thoáng qua cổ chân của nàng, vô luận là làm sao, xảy ra việc gì, cũng không hy vọng có người chạm vào nàng, dù chỉ một ngón tay, dù người đó là Lạc Dật cũng không ngoại lệ, hơn nữa, người này còn có khả năng chỉ cần 1 câu nói, lại có thể làm Y Y bình tĩnh, ngoan ngoãn thuận theo. Hắn thực lo lắng, lo lắng Lạc Dật ở trong lòng của nàng có vị trí như thế nào.
“Không phải hoài nghi?” Nàng lạnh lùng cười,“Vậy chàng còn hỏi cái này làm cái gì? Rõ ràng, cả thân cũng đã giao cho chàng, vậy mà, chàng còn dám hỏi… hỏi…, chàng, chàng tránh ra!”
Nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, nàng muốn tháo bàn tay xiết chặt lấy eo mình