Duck hunt
Ái Phi Nghe Noi Nàng Muốn Trèo Tường

Ái Phi Nghe Noi Nàng Muốn Trèo Tường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328245

Bình chọn: 7.00/10/824 lượt.

ra, nhưng tầm mắt mơ hồ trái lại làm trở ngại hành động của nàng.

Vòng tay xiết càng chặt, không cho nàng lay động mảy may.. đột nhiên, trên mu bàn tay, xúc cảm ấm áp ướt át, làm hắn sửng sốt, thùy hạ mi mắt, nhìn một giọt nước trong vắt, chảy dọc xuống….

Nàng, khóc……

“Y Y, trẫm lo lắng , là tâm của nàng, không phải thân của nàng, huống hồ, sơn động ngày ấy là lần đầu tiên của nàng, lẽ nào trẫm lại không rõ!” ngữ khí nhu hòa, nhưng vòng tay không hề thả lỏng lực đạo, trái lại còn khẽ nâng lên, kéo nàng lên phía trên đùi của nàng.

“Phù Vân Khâu Trạch, chàng tránh ra, cho ta xuống!” Nàng dùng hết khí cực, quay đầu đối với cánh tay hắn, hung hăng cắn xuống.

Thét lớn một tiếng, bất đắc dĩ nhìn nàng, mỗi lần chỉ cần nàng sinh khí, dường như sẽ biến thành chuột nhỏ biết cắn người, hắn dần dần thả lỏng lực đạo hai tay, nhưng cũng không làm cho nàng đi xuống.

“Phát giận xong chưa?” Hắn nhìn cánh tay mình như ẩn như hiện huyết sắc, không khỏi nhíu nhíu mày, “Nàng là tiểu ngu ngốc, sao không hiểu tâm ý của trẫm……”

Cắn mấy cái, liền cảm thấy chính mình có chút quá phận, nhất là khi nhìn thấy da của hắn ẩn hiện lên tia máu màu đỏ.

Nàng xấu hổ, chính là không tính mở miệng nói chuyện, cho dù khí giận có tiêu bớt, nhưng lời nói mới vừa rồi của hắn, không phải hoài nghi mình sao?

“Coi như trẫm không có hỏi, ngủ đi.”

Hắn cũng có chút sinh khí, chẳng qua là quá yêu nàng, quá chú tâm đến nàng, mới có thể chú ý nàng cùng Lạc Dật trong lúc đó thế nào, nhưng lại bị hiểu lầm như vậy, còn hung hăng cắn thượng một ngụm, đường đường là Hoàng Thượng, chí cao vô thương, mặt mũi gì cũng không còn! Không lẽ, phải nói thẳng ra, là hắn ghen tị, nàng cùng Lạc Dật ở gần làm hắn ăn dấm chua? Hừ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Hắn thẳng tắp ngã xuống, đương nhiên, người trong lòng cũng vô pháp ngồi, bị ôm ngã xuống, cả người kề sát vào hắn.

“Chàng……”

Nàng từ chối hai hạ, cảm giác được hắn vẫn im lặng,

“Lạc Dật chỉ là ca ca của ta, ngày ấy giúp ta băng bó vết thương, còn đánh đàn cho ta nghe, Khâu Trạch, chàng thả ra, để ta đứng lên.” Nàng thở dài, chà lau thấp ý trên mặt.

Đánh đàn? Thật đúng là phong nhã……

Hắn mím môi, nhắm lại mi mắt run rẩy, cũng không có động tĩnh.

“Chàng… ghen tị?”

Đột nhiên ý thức được điểm này, nàng kinh ngạc nới rộng cái miệng nhỏ, “Bởi vì ta cùng Lạc Dật ca ca ở cùng 1 chỗ, cho nên chàng ghen tị?” Nghĩ như thế nào, dường như chỉ có khả năng này.

“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, làm như trả lời, thân mình hơi chút co rụt lại, tựa đầu chôn vào mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mà cắn thượng một ngụm tiết hận. ='>'>

Khuôn mặt nhất quýnh, nàng phủng trụ hai má hắn, in xuống cái trán một nụ hôn.

“Kỳ thật, lúc ấy ta cũng ghen tị, bởi vì chàng cùng Tiểu Thanh dựa vào gần như vậy, cho dù là diễn trò, nhưng nà, nàng lại y phục không chỉnh tề, chàng kại dán sát như vậy, cho nên, ngày ấy ta sinh khí, bất tri bất giác đi đến Tiêu Hiên viên, chân ngã bị thương cũng không biết, là Lạc Dật ca ca mang ta đi, còn giúp ta băng bó vết thương, ta lại mơ mơ hồ ngủ quên, tỉnh lại, liền vội vàng trở về, nhưng mà, lại nhìn thấy chàng cùng Sầm Nhi,… trong nhất thời, đầu óc trống rỗng……” Nói đến đây, nàng cũng hiểu được, nàng không phải cũng đã rất ghen tỵ sao?

“Trẫm cùng nàng ta không có gì.” Hắn thấp giọng nói.

“Chàng đã nói rồi,” Nàng nhẹ nhàng cười,“Bởi vì ta cũng từng biết được hương vị của sự ghen tuông, cho nên lần này tha thứ chàng.” Rất là rộng rãi nhéo nhéo hai má hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo biến hình, không khỏi “Phốc xích” Cười.

“Còn cười được?”

đôi mắt màu tím dần dần ảm đạm, nhìn chằm chằm tròn trịa mềm mại trước mặt rung dộng, tà mị liếm liếm khóe môi,

“Xem ra trẫm còn chưa đem thể lực của ái phi tiêu hao hoàn toàn thì trẫm cũng ngủ không được, nàng cũng không được ngủ.”

Ân? Hắn muốn ngủ cùng thể lực của nàng thì có liên quan gì đến nhau chứ? Nàng mờ mịt nghĩ.

“A, đừng……” Ô ô, nàng rốt cục biết là vì cái gì rồi, này… sắc lang!

Hai tay đang xoa xoa mặt, lại nhanh chóng bắt lấy cơ hội, bao phủ lấy mềm mại, một ngụm hàm trụ.

Mặt nàng tạc hồng, không nghĩ tới, ý tứ trong lời nói của hắn, thì ra là muốn biểu đạt như thế này…… Hơn nữa, mới vừa muốn, sao lại quấn quít lấy chính mình ?

“Ta đói bụng , vẫn là trước đứng lên ăn một chút gì đi.”

Nàng đẩy như thế nào cũng đẩy không ra, vừa định đá hắn một cước, lại sợ chạm phải miệng vết thương, chỉ phải ôn nhu khuyên .

“Trẫm cũng đói bụng……”

Hắn đột nhiên mở miệng, ái muội nói, đôi mắt màu tím mông lung vụ sắc, đồng tử mắt co rút nhanh, một tay đảo qua những đường cong duyên dáng, khàn khàn nói.

Toàn thân một trận run rẩy, nàng xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhúc nhích, bất đắc dĩ nhìn cánh tay bên hông mình, mặt trên còn có dấu răng của nàng.

“Thế nhưng ta đói bụng, chàng đứng lên, cùng nhau ăn một chút gì đi.” Nếu nàng không có nhớ lầm, bàn bên ngoài có chuẩn bị một ít điểm tâm.

“Hảo, bắt đầu ăn!” Hắn cúi đầu, cắn cắn xương quai xanh của nàng.

“Di, đây là cái gì?”

Nàng vốn là muốn tay hắn ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy trước ngực