XtGem Forum catalog
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212051

Bình chọn: 9.00/10/1205 lượt.

hút, sau một lúc lâu chỉ nói: “Cô làm cho ta vọng tưởng rồi.”

Tịch Nhan nhịn không được bật cười: “Lời này cô hãy nói cùng Thập Nhất đi.”

Mẫu Đơn bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, dời bước đi ra khỏi phòng, Tịch Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đạm Tuyết nâng mắt lên, thản nhiên liếc nhin nàng một cái: “Hôm nay là ngày sinh của cô, sao lại biến thành bộ dáng như vậy?”

Tịch Nhan chậm rãi cúi đầu rũ mắt xuống, khẽ cười một tiếng: “Ông trời đang muốn tra tấn ta, biết làm sao được?”

“Như thế thì ta không giúp được.” Đạm Tuyết thản nhiên nói, “Ta chỉ tới lấy cây quạt của ta.”

Tịch Nhan vẫn mỉm cười nhìn nàng như trước, rốt cuộc cũng không vòng vo nữa: “Cô thành thật nói cho ta biết, cô cùng Nam Cung Ngự còn giữ liên hệ không? Vì sao lâu như vậy, một chút tin tức huynh ấy cũng không cho ta biết?”

Đạm Tuyết chậm rãi gợi lên một tia cười lạnh:“Tịch Nhan quận chúa, mọi người trên thế gian này, không phải người nào cũng phải thời thời khắc khắc vây quanh cô. Huynh ấy cũng có thân phận địa vị của mình, cũng có những thứ khác cần phải để ý. Huống chi gần một năm nay, hắn bận rộn nhiều việc.”

Tịch Nhan nhìn nàng ta với vẻ thấu hiểu. Quả nhiên, nàng ta cùng Nam Cung Ngự vẫn giữ liên hệ với nhau, nói cách khác, nàng vẫn là người của Nam Cung Ngự như trước.

“Vậy vì sao cô trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Thần? Đến tột cùng là vì Nam Cung Ngự hay là vì Hoàng Phủ Thanh Thần?”

“Không liên quan tới cô.” Đạm Tuyết rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn ngón tay mình, bỗng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, “Sao cô không nghĩ là ta vì Thất gia nhà cô?”

Tịch Nhan bày ra khuôn mặt tươi cười thản nhiên: “Ta từng cho rằng cô cùng chàng có gì đó mờ ám, nhưng sau này nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn Nam Cung Ngự, cùng ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, ta liền biết ta sai lầm rồi. Tuy rằng ta không biết các người đến tột cùng có bao nhiêu khúc mắc, nhưng chắc hẳn không phải quan hệ tình yêu nam nữ.”

“Đến bây giờ cô mới thật sự hiểu ra rồi.” Đạm Tuyết khẽ hừ nhẹ.

Tịch Nhan dừng một chút, lại nói: “Cô có thể tiện đó giúp ta nhắn cho Nam Cung Ngự hay không, ta muốn gặp huynh ấy.”

“Hiện nay hắn bận rộn nhiều việc, không thể phân thân được.” Đạm Tuyết thản nhiên nói.

“Ta tin tưởng điều đó.” Tịch Nhan mỉm cười nói, nếu không phải Nam Cung Ngự thật sự có việc quan trọng, tất nhiên sẽ không thể nào lâu như vậy mà không xuất hiện, “Ta chỉ nhờ cô truyền lời giúp, về phần tới hay không, tùy hắn quyết định.”

------------------------------------------------------------------------------

Lúc Đạm Tuyết rời đi, trời cũng mới quá trưa một chút, Tịch Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi, phân phó Ngân Châm vài câu, liền nằm xuống nghỉ trưa. Ngân Châm thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, suy nghĩ muốn thỉnh đại phu đến đây xem một chút, nhưng Tịch Nhan lại lắc đầu: “Ta nghỉ ngơi một lúc thì sẽ khỏe ngay, ngươi đừng cho những người khác vào quấy rầy là được.”

Kết quả là giấc ngủ trưa lại vô cùng nặng nề, Tịch Nhan mơ mơ màng màng cảm thấy không mở mắt ra được, sau khi giãy dụa một trận, liền ngủ lại. Mãi cho đến khi miệng khô lưỡi đắng mới tỉnh lại, nàng giật mình nhìn thấy ánh nến trong phòng mới biết trời đã sẩm tối.

Mí mắt vẫn rất nặng nề, nàng khẽ nhíu mi, chớp mắt một chút, lúc này mới nhìn thấy một người đang ngồi bên cạnh giường đưa lưng về phía mình, nên rất kinh hãi, mới vừa cử động, người đó cũng đã quay người lại.

“Tỉnh rồi sao?” Hắn thản nhiên lên tiếng, trong giọng nói không tìm thấy chút tàn nhẫn nào của ngày hôm nay, làm cho Tịch Nhan cảm thấy rất kinh ngạc.

Hồi lâu sau, nàng mới khẽ “Ngô” một tiếng, chợt thấy hắn vươn tay ra, lập tức đặt lên trán nàng một chiếc khăn ướt.

“Nàng phát sốt rồi.” Hắn đứng dậy, đi mang một chiếc khăn ướt khác lại đặt lên trán nàng, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ, “Cũng may bây giờ không có vấn đề gì nữa.”

Nghe vậy, Tịch Nhan lẳng lặng xoa bụng mình, ánh mắt nhìn về phía đỉnh màn, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tỉnh là tốt rồi. Uống thuộc xong rồi thì nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng mai sẽ khỏe lại thôi.” Dứt lời, hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa.

Lúc này, Tịch Nhan mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía hắn, tim đập mạnh và loạn nhịp dõi theo bóng dáng hắn, cảm thấy trong lòng tràn ngập đau đớn, nhưng cũng chỉ có cắn răng cố nén lại, lẳng lặng xoay người vào bên trong nhắm mắt ngủ.

Cửa mở ra, hắn đi ra ngoài biến mất khỏi tầm mắt nàng, Tịch Nhan nhắm mắt, nắm chặt áo mình.

Một lúc lâu sau, cửa phòng đột nhiên lại mở ra, Tịch Nhan vốn tưởng rằng Ngân Châm mang thuốc vào, nhưng nàng chỉ nghe tiếng bước chân quen thuộc dần dần tới gần bên giường, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cuộn người lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ lại xuất hiện lần nữa ở bên giường.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn nàng, sau một lát mới từ trong tay áo lấy ra một cây ngọc trâm, thân cây trâm làm băng ngọc trong suốt, trắng bóng, hiển nhiên là được làm từ ngọc tốt nhất.

“Cũng may thời gian vẫn còn kịp.” Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, “Mặc dù không phải vật hiếm có gì, nhưng tốt xấu cũng được coi như một lễ vật mừng sinh thần.”

Hắn lại