Snack's 1967
Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325660

Bình chọn: 9.5.00/10/566 lượt.

có chuyện gì hết, là anh tự

tưởng tượng ra chăng? Anh tuyệt vọng chất vấn: “Chúng ta chỉ đến đây

thôi sao? Không còn… nữa…”

Cô giáo Lam bỗng ngộ ra: “Ồ, cậu muốn… lần nữa hả?” Khi cô nói, ánh mắt thoáng liếc về phía cái đó của anh.

Anh thấy như bị sỉ nhục, giống như cô gái con nhà lành bị người ta xem như

gái điếm, anh có chút phật lòng nghĩ, rốt cuộc cô ấy coi mình là cái thứ gì chứ? Lẽ nào cô ấy cho rằng mình tìm cô ấy chỉ để “làm lần nữa” thôi

sao? Mình đến đây chẳng phải do cảm thấy giữa hai người vẫn còn có tình

cảm đó sao? Anh không biết phải nói gì, chỉ vụng về giải thích: “Tôi

không có ý đó, ý của tôi là… tôi muốn nói là…”

“Đến đây, đừng ngại, tôi biết cậu muốn, nó đã nói cho tôi biết rồi…”

Lúc này anh hoàn toàn biến thành một con cừu non giận dữ, bụng thì tức đấy

nhưng cơ thể lại như cừu non ngoan ngoãn theo cô giáo Lam đi vào phòng

ngủ. Đàm Duy đi theo cô giáo Lam vào phòng ngủ, hai người vẫn thảo luận về

nghệ thuật trên giường, lần này cởi quần áo hay tháo thắt lưng dường như không còn bối rối như trước, thay vào đó anh lại tỏ ra hơi lúng túng,

cảm giác như đang cởi quần áo trước khi kiểm tra sức khỏe, nửa mang tính chất nghiên cứu khoa học. Cơ thể trần trụi của cô giáo Lam cũng không

còn làm anh choáng váng, chí ít anh đã có cơ hội chú ý đến phần hơi nhô

lên dưới bụng cô, hai bầu ngực hình như cũng hơi chảy xuống, đây đều là

những điểm mà ngày hôm ấy anh không hề để ý đến.

Hiện tại anh đã

có phần sáng tỏ “chuyện” giữa anh và cô giáo Lam rốt cuộc là “chuyện”

gì. Nói tóm lại, anh và cô giáo Lam chính là quan hệ “nửa thầy trò”, bất luận là làm tình hay là làm luận văn, cô giáo Lam cũng chỉ có ý định

đưa anh đến thạc sĩ mà thôi. Suy cho cùng là do bản thân cô Lam vẫn chưa có tư cách hướng dẫn tiến sĩ, hay là do cô Lam cho rằng anh không có

tiềm lực để làm tiến sĩ, anh cũng không rõ, nhưng anh cảm thấy phân nửa

là vế sau.

Anh bỗng thấy tức giận, lòng hư vinh liền trỗi dậy:

Dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi không có khả năng làm tiến sĩ? Chỉ dựa vào thành tích hồi mẫu giáo của tôi không tốt ư? Cô không biết nhìn một người là phải nhìn cách họ tiến bộ, cách họ phát triển hay sao? Cô

không nhìn thấy sự tiến bộ thần tốc của tôi ư? Hừ, thiên lý mã gặp “Bá

Bi[1'>”, chưa biết ai mới là người bị thiệt.

Anh quyết định coi

hôm nay như ngày bảo vệ luận văn, muốn thể hiện một cách ngoạn mục, để

lại cho cô giáo Lam một ấn tượng không thể phai mờ, hay nói cách khác,

sau này dù là ai cũng không thể “mài” mòn ấn tượng mà anh đã khắc sâu

trong lòng cô.

Có một mục đích phô trương, háo thắng như vậy

chống lưng, hôm ấy anh toàn tâm toàn ý tập trung vào việc làm thế nào

mới có thể bảo đảm công việc “mài” của mình để không bị kẻ đến sau “mòn

hết”, nhưng cảm thụ của cá nhân lại bị bỏ mặc triệt để.

Vừa bắt

đầu anh đã vứt hai chữ “học sinh” sang một bên, chỉ ra sức thể hiện như

một “nam sinh”, hoặc nói là “đàn ông” thì chuẩn hơn, nhưng nếu nói là

“đàn ông ngang tàng” thì càng chuẩn hơn nữa, vì anh tung hoành ngang

dọc, không quan tâm không để ý, chỉ muốn chiến thắng bằng sức lực và tốc độ. Nhưng anh bắt gặp trong ánh mắt của cô giáo Lam sự lo lắng và khó

hiểu, giống như đang nhìn một thằng nhà quê xông vào vườn hoa thành phố

quấy rối.

Thế là tâm trí anh đột nhiên trống rỗng, nhanh chóng

đổi phong cách, làm một người văn minh, nhẹ nhàng điềm đạm, hào hoa

phong nhã, muốn dùng sự mềm mại của mình khắc lên những “sắt thép” đã và sẽ xuất hiện trong cuộc đời cô giáo Lam. Nhưng anh cảm thấy trong ánh

mắt của cô Lam có năm mươi phần trăm là không thèm quan tâm, năm mươi

phần trăm còn lại là nghi ngờ, giống như đang nhìn thấy một đoạn trích

dẫn trong bài luận văn của anh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tuy vẫn chưa hiểu rõ ý đồ nhưng cũng chỉ đoán là phía sau hẳn sẽ có một đoạn cần dùng đến đoạn trích dẫn này.

Thế là anh lại đổi sang

kiểu khác, đan xen giữa người thô lỗ và người văn minh, ngang dọc đôi

chỗ bừa bãi, nhưng cũng chưa đến mức xảy ra tai nạn giao thông; nhưng

lại có phần hào hoa phong nhã, mà vẫn không làm mất đi động lực ban đầu. Lần này, cô giáo Lam có vẻ như đã hài lòng, hơi thở gấp gáp, dồn dập,

miệng không ngừng cổ vũ, rên rỉ, vặn vẹo, nỉ non gọi tên anh, khen anh

thật cừ.

Làm tình chính là như vậy! Ai nói đàn ông chỉ biết thỏa

mãn mình? Phàm là người đàn ông có lòng tự trọng thì đều coi việc thỏa

mãn người phụ nữ là mục đích cuối cùng. Sự thỏa mãn về thể xác nhờ được

giải phóng của đàn ông vĩnh viễn không thể so được với sự thỏa mãn tâm

lý của phụ nữ – thứ có thể khiến họ vừa như được lên thiên đàng vừa như

rơi xuống địa ngục.

Mãi đến khi cô giáo Lam thở hổn hển, nói:

“Thôi, thôi nào, đủ rồi”, anh mới ý thức được quá trình “bảo vệ luận

văn” đã kết thúc, nên xuống sân khấu thôi. Bao nhiêu xúc động bỗng biến

mất, anh dường như chẳng còn chút hứng thú nào. Anh nằm bên cạnh cô giáo Lam, tâm trạng rất phức tạp, vừa giống như vận động viên marathon đã

chạy xong đoạn đường của mình, lại vừa giống như cán bộ đã về hưu, thậm

chí còn cảm thấy như m