
áng với tình yêu mà Tiểu Băng dành cho mình, mới xứng đáng với tình yêu của họ.
Vì thế, khi Tiểu Băng hỏi đây có phải
là lần đầu tiên của anh, anh liền thẳng thắn thừa nhận đây không phải là lần đầu của mình, nhưng nó lại chính là lần đầu tiên anh sung sướng
nhất, hạnh phúc nhất.
Anh cho rằng câu nói này sẽ khiến Tiểu Băng cảm thấy hạnh phúc và tự hào nhưng không ngờ, nước mắt của cô đột nhiên rơi xuống, hai mắt trợn tròn, nức nở chất vấn: “Sao có thể như vậy?
Đây… là lần thứ mấy của anh hả?”
Khi đó anh mới ý thức được mình
đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ, nhưng muốn phủ nhận thì đã
không còn kịp nữa rồi, buộc lòng phải trả lời qua loa: “Anh không nhớ
lắm.”
“Thế có nghĩa là rất, rất nhiều lần phải không? Đếm không xuể nữa phải không?”
“Anh không có ý đó, chỉ là… đã lâu lắm rồi, không còn nhớ rõ…”
“Vẫn là vì số lần quá nhiều thôi, nếu chỉ là ba, năm lần, có lâu thế nào cũng vẫn nhớ…”
Anh đành đưa ra một con số chính xác: “Đây là… lần thứ tư…”
Anh không biết tại sao mình lại trả lời như vậy, bởi lẽ con số “bốn” này là con số mơ hồ nhất, nếu cứ coi mỗi lần gặp mặt tính là một lần thì giữa
anh và cô giáo Lam chắc hẳn là hai lần; còn nếu tính theo số lần làm
tình thì giữa hai người chắc chắn không chỉ có ba lần. Chính anh cũng
không hiểu nổi mình, có lẽ vì sự thành thật của bản thân đã làm tổn
thương Tiểu Băng, nên anh càng “trượt dốc” xuống một nấc cực đoan khác,
bắt đầu nói dối, dù có cần thiết hay không, anh đều chọn cách lừa dối.
May là Tiểu Băng không bắt anh phải khai rõ từ “lần” ấy được định nghĩa như thế nào, cũng không hỏi anh cụ thể là những lần nào, mà chỉ hỏi: “Cô
ta… là ai?”
Anh không muốn nói ra là ai, sợ Tiểu Băng chạy đi tìm cô giáo Lam làm ầm lên khiến mọi người đàm tiếu, nên chỉ đáp: “Em không quen đâu…”
“Nếu em đã không quen, anh còn sợ cái gì mà không nói?”
Anh nhìn điệu bộ ấy của Tiểu Băng, biết là hôm nay không khai ra nguyên
nhân thì đừng hòng rút lui được, đành nói thẳng: “Là… một cô giáo cũ…”
“Hả? Cô giáo của anh á? Anh với cô giáo của anh… đã làm với nhau thật hả?”
Tiểu Băng tỏ ra quá hào hứng, gần như ngay cả ghen tuông cũng quên mất.
“Mau, mau kể cho em nghe đi, rốt cuộc là như thế nào?”
“Không có gì để kể cả, anh đã quên từ lâu rồi.”
“Không thể nào! Đó là đêm đầu tiên của anh phải không? Làm sao có thể quên được? Anh cũng sẽ quên đêm nay sao?”
“Sẽ không…”
Tiểu Băng không tin: “Nhưng đến cả lần đầu tiên mà anh cũng có thể quên, làm sao có thể không quên đêm nay được chứ? Dù sao hôm nay cũng không phải
là đêm đầu tiên của anh…”
“Vì anh yêu em…”
Sau này Tiểu
Băng vẫn nhắc đến chuyện đó, đôi khi đang đi trên đường, bắt gặp một phụ nữ trung niên yểu điệu, thướt tha, cô sẽ hỏi bất thình lình: “Người phụ nữ kia có giống cô giáo đó không anh?”
Dù anh trả lời giống hay
không giống, Tiểu Băng đều sẽ có kết luận cho riêng mình. Nói không
giống, Tiểu Băng sẽ hỏi không giống ở điểm nào; nói giống, cô lại hỏi
rốt cuộc là giống ở chỗ nào. Vì thế anh thường trả lời là “quên rồi”, mà anh quả thật đã quên từ lâu. Dĩ nhiên không phải là ngay cả hình dáng
cô giáo Lam như thế nào anh cũng không nhớ, càng không phải ngay cả cô
Lam là ai anh cũng quên mất, chỉ là anh hoàn toàn không có thói quen nhớ về cô giáo Lam qua hình bóng của người phụ nữ khác, nếu không có người
nhắc đến cô Lam, chắc chắn anh sẽ không nhớ tới cô, kể từ ý nghĩa này,
anh thực sự đã quên.
Tiểu Băng cũng từng kể cho anh nghe về những câu chuyện trong quá khứ của cô, có mối tình có thể gọi tên là yêu
thầm, cũng có mối tình chắc chắn là yêu công khai, trong đó có một gã họ Lục, là người Tiểu Băng mới chia tay trước khi quen anh không lâu, bởi
vì người đó sau khi sang Mỹ liền chủ động đề nghị chia đôi ngả, cũng
chính vào thời gian ấy, Tạ Di Hồng đã giới thiệu anh làm quen với Tiểu
Băng. Anh nghe đến đây, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, có lẽ vì anh
nhận ra sự rung động mà Tiểu Băng dành cho gã họ Lục kia là thật lòng.
Anh không biết hiện tại Tiểu Băng có còn nhớ đến gã Tiểu Lục đó hay
không, cũng không biết vị trí của mình trong trái tim cô có phải chỉ là
một kẻ thay thế, nhưng anh không muốn hỏi, bởi lẽ có hỏi cũng hỏi không
lại được tình yêu.
Khi Tiểu Băng hỏi anh: “Anh có ghen không?”,
anh đã cố che giấu giọng nói ghen tuông của mình, chỉ trả lời cô rằng:
“Không ghen.”
Nhưng nịnh hót cũng không biết đường mà nịnh, Tiểu
Băng không hài lòng lên tiếng: “Anh không ghen chứng tỏ là anh không
quan tâm đến em một tí nào.”
Anh vội vàng phân bua: “Làm sao anh
lại không quan tâm đến em được? Ý anh chỉ là, dù em có yêu bao nhiêu
người, hay có bao nhiêu người yêu em đi chăng nữa, rốt cuộc em vẫn ở bên anh. Anh có được tình yêu của em, anh chính là người chiến thắng, anh
chỉ thông cảm với mấy người không đến kịp đó, chứ sao phải ghen với họ
làm gì?”
Những lời này khiến Tiểu Băng rất vui vẻ, nhưng vướng
mắc trong lòng vẫn chưa được tháo gỡ hết. “Anh có vẻ quá tin tưởng em
nhỉ? Dám chắc em nhất định sẽ yêu anh chứ không yêu bọn họ hả?”
Anh lại nhanh chóng thanh minh: “An