Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324840

Bình chọn: 7.00/10/484 lượt.

giải thích:

- Đối phương xem anh là thần tượng vô cùng hâm mộ, cuối cùng lại nhận ra anh chỉ là một người bình thường, vì thế sẽ cảm thấy hụt hẫng…. – Sau đó tất nhiên là sẽ quyết định chia tay.

Lời này của cô chắc chắn là dựa vào căn cứ rõ ràng nhé. Có một người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng đã từng tự bạch rằng, hồi còn học trung học, cô ấy từng thầm mến một hotboy trong trường, điều kiện gia đình của anh này không tồi nhé, thành tích học tập lại vô cùng xuất sắc, thậm chí anh còn là hoàng tử bạch mã trong lòng hai phần ba nữ sinh trong trường. Thế nhưng sau này cô gái đó không còn thích chàng trai đó nữa, nguyên nhân dĩ nhiên là vì cô ấy chứng kiến anh theo sau một nam sinh khác từ nhà vệ sinh đi ra.

Điều quan trọng ở đây không phải là một nam sinh bước ra từ WC mà là một nam sinh hoàn hảo cũng sẽ đi WC.(?)

Câu chuyện này thật không còn gì để nói, thế nhưng nó lại là minh chứng lý giải cho yêu cầu của mọi người đối với những người hoàn mỹ, khi không tiếp xúc nhiều, người ta luôn đề cao qua mức những mong đợi của chính mình, nên đến khi bắt gặp những khuyết điểm của đối phương, họ dễ dàng rơi vào tình trạng không thể chấp nhận được.

Kỷ Thành Minh đáp lại với thái độ hờ hững:

- Người phụ nữ có thể khiến cho đàn ông ghi lòng tạc dạ, thường là người bạn đồng hành với anh ta ngay cả trong những thời điểm thảm hại nhất.

Đàn ông có thể sẽ yêu thích những cô nàng trẻ trung xinh đẹp, nhưng tận sâu trong nội tâm họ vẫn luôn cảm động với người con gái vẫn ở bên cạnh họ vào thời điểm họ thảm hại đến mức chính bản thân cũng không thể chấp nhận được. Vì nếu một người có thể cùng bầu bạn vào khoảng khắc thảm hại nhất ấy, vậy giữa họ còn tồn tại khoảng cách nào nữa đây?

Huống chi, anh vốn chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ anh cho rằng bản thân trở nên đặc biệt, vậy tại sao anh lại phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác?

Kỷ Niệm Hi nhìn lại anh vài lần, cô bỗng không biết phải tiếp tục đề tài này như thế nào, cô đang muốn thay đổi đến một vấn đề thoải mái hơn, anh lại tiếp tục với giọng điệu vô cảm:

- Trước khi nói chuyện em sao không động não chút xem. – Nói xong anh quay về vị trí tiếp khách.

Cô vẫn đứng ngây người.

Anh đâu hề có bạn gái cũ, còn Hướng Tư Gia lại không nằm trong phạm vi vấn đề mà cô đưa ra, vì cô ấy không hề như vậy.

Nhún vai, cô hơi bất đắc dĩ.

Khi họ quay lại khách sạn, Kỷ Niệm Hi nhận xét không sai, anh có vẻ xung khắc với các loại thuốc nên bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, anh không ngừng ho khan. Sau khi nhìn những biểu hiện ngày hôm qua của anh, cô không dám bắt anh uống thuốc nữa, vì mỗi lần nhớ đến cảnh tượng nước mũi chảy ra khi ấy cô lại cảm thấy rất thú vị.

Thật may vì trời đã tạnh mưa, và hơn thế tuy hiện nay Tây y rất được coi trọng, nhưng không vì thế mà Đông y cũng bị lãng quên. Hồi còn học trung học, các thầy giáo luôn tự hào giảng rằng, thuốc Tây chỉ trị được phần ngọn, Đông y mới có thể trị tận gốc, tuy Tây y nhanh khỏi, Đông y tác dụng chậm hơn, nhưng trên toàn thế giới vẫn có sự phân chia ranh giới cho Đông y và Tây y, mà trên cả hai lĩnh vực trên Trung Quốc đều được đánh giá cao, điều đó thật đáng tự hào.

Kỷ Niệm Hi kể lại tình trạng bệnh tình của Kỷ Thành Minh để bác sĩ kê đơn bốc thuốc, cứ nghĩ đến những chỗ lá vàng vàng xanh xanh kia sẽ được Kỷ Thành Minh uống, cô lại thấy vô cùng khoái chí.

Cô thanh toán tiền, cầm thuốc, chuẩn bị ra về.

Nhưng mới bước thêm được vài bước, cô bỗng dừng chân.

Con người ta thường tư duy theo quán tính, sau một thời gian, họ cho rằng sự việc đó sẽ không còn có thể ảnh hưởng đến chính họ nữa, cho đến khi có một sự việc quen thuộc tái diễn khiến cho những tình cảm xưa cũ dào dạt ùa về, họ lại không thể không nhớ đến những kỷ niệm đã qua.

Giang Thừa Dư đang đứng cách cô không xa.

Hơn thế, anh nhìn thấy cô, hoặc có thể nói rằng, anh đã đến đây để tìm gặp cô từ lâu, chẳng qua anh chỉ im lặng chờ cô bước ra. Cô lại không thể vờ như không quen biết anh, cô không được giỏi trong phương diện ngụy trang này lắm. Trong tình huống này, anh đang đứng ngay trước mặt cô, giống như giữa họ vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Anh đang chờ cô, như lời ước hẹn của họ năm nào, anh chỉ vẫn chờ cô.

Còn cô, cô chỉ cần bước về phía anh, cô không cần phải làm bất kỳ điều gì khác.

Thoạt nhìn, dường như không hề tồn tại khoảng cách nào.

Cô chợt nhớ đến một câu nói, chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng anh đã không còn là anh, và em cũng không còn là em như cũ. Câu nói ấy sao lại chân thật đến thế.

Cô vốn nghĩ rằng, khi gặp lại anh cô sẽ không thể không khóc, thế nhưng lại chẳng hề có một giọt nước mắt tuôn rơi. Cô cũng không lao vào vòng tay của anh, không ôm anh thật chặt, cô chỉ từ từ từng bước từng bước tiến lại gần anh.

Khi cô đứng trước mặt anh, anh không thể kìm lòng vươn tay, anh muốn chạm đến khuôn mặt cô, nhưng cô đã quay đầu tránh né.

- Em có khỏe không? – Thật lâu sau, anh mới mở miệng, sắc mặt anh trở nên vô cùng ưu sầu, nhưng thật ra cô cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.

Cô chỉ nhìn anh, từ đầu đến chân,


Snack's 1967