
xe.
Anh bước về phía cô, vô tư, như không hề nhận ra mình đã làm gì.
- Đi thôi.
Mọi thứ đều bình thường, như thể chỉ có riêng lòng cô đang trời đất đảo lộn mà thôi.
Cô thở một hơi thật dài, vẫn tiếp tục đi theo sau anh.
- Vì sao lại đưa em đến đây?
- Không phải em đang muốn đến đây à?
Anh hỏi ngược lại cô:
Đến ngay cả ông Giang Huy còn không nhớ hôm nay là ngày gì.
- Sao anh lại biết.
Cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Giang Thừa Dự sửng sốt nhìn cô:
- Anh nghe cha nhắc đến một lần.
Hóa ra không phải anh chủ động đến đây ư? Vì ông Giang Huy bắt nên anh mới đến đây ư? Vì nếu ông Giang Huy đến đây sẽ khiến bà Văn Dao cảm thấy không thoải mái, nên mới muốn Giang Thừa Dự đưa cô đến đây, có thật là như vậy không?
Có lẽ cô lại tự đa tình rồi.
Cô gật đầu, đuổi theo bước chân anh.
- Dì thật vĩ đại.
Có lẽ sự im lặng của cô khiến anh không thoải mái, anh đành phải tìm một chuyện gì đó để nói.
- Một mình dì nuôi nấng em, hẳn phải cần dũng khí rất lớn.
Dường như cả đất trời núi sông đều đang bị dồn nén đè chặt lại với nhau, khiến cô thốt lên một câu nói chẳng hài hòa.
- Các bậc cha mẹ đều rất vĩ đại.
- Có lẽ vậy.
Anh từ chối tiếp tục đưa ra ý kiến, chỉ cười cười, anh nhận ra cô không hề hứng thú với chủ đề này.
Khi đứng trước bia mộ bà Ngô Văn Tĩnh, Giang Thừa Dự cung kính thở dài. Sau đó, anh cầm ô đi ra chỗ khác, để lại cho cô một không gian yên tĩnh.
Giang Lục Nhân vẫn cầm ô đứng trong mưa như thế, cô ngắm tấm ảnh đen trắng trên mộ bà, không hiểu sao cô bỗng dưng muốn khóc.
- Hẳn mẹ đã rất đau khổ.
Cô lại nhớ đến anh mắt không cam tâm của bà Ngô Tĩnh Văn.
- Rốt cuộc người đàn ông đó đã tổn thương mẹ đến mức nào, để mẹ có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ như vậy chứ. Bất kể ông ta đã đối xử với mẹ như thế nào, từ đầu đến cuối mẹ vẫn chỉ thương nhớ một mình ông ấy mà thôi.
Không hiểu sao, cô rất muốn khóc thật to. Cô không biết cô khóc để làm gì. Cô khóc cho một người phụ nữ điên cuồng như vậy, cô khóc vì tại sao đàn ông tốt trên thế gian này lại ít đến thế.
Cô khóc vì cô đã từng bị trêu chọc, bị nhục nhã, bị kỳ thị, bị chê cười, bị chửi rủa thậm tệ.
Cô khóc vì cô quá cô độc, cô không có cha, thậm chí cô còn không có cả mẹ nữa.
Đó là một vết thương tồn tại vô cùng chân thật tận sâu dưới đáy lòng cô, cô không muốn động chạm đến nó, nếu cứ như vậy cô sẽ không phải đau đớn. Vết thương đó được lôi ra ngoài ánh sáng, được phơi bày cùng với biết bao nước mắt của cô, nhưng điều đó cũng chẳng làm giảm bớt đi tấn bi kịch nghiệt ngã trong câu chuyện đau lòng này.
Cô ngồi bệt xuống đất, bàn tay cô vuốt ve tấm ảnh đen trắng.
Nước mắt không thể kìm nén được nữa mà không ngừng tuôn rơi, cô thật sự không muốn khóc, nhưng chính bản thân cô cũng không nhận ra cô lại yếu đuối như vậy.
Cô thật sự không thể kìm nén thêm được nữa.
- Vì sao mẹ lại không yêu con?
Mưa lần theo đầu ngón tay rơi xuống cánh tay cô.
- Có phải bởi vì con….
Chưa nói hết câu, dường như nơi cứng rắn nhất tận sâu trong lòng cô bỗng vi diệu biến mất, như thể chỉ cần cô nói ra, cô sẽ chẳng còn gì hết.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Giang Thừa Dự đứng xa xa lặng lẽ nhìn về phía cô. Anh không thể giải thích rõ vì sao anh lại đưa cô đến đây, có lẽ vì sáng nay thái độ của cô hơi kỳ lạ. Nhất là cô không hề nói một lời với ông Giang Huy, nhưng ánh mắt thất vọng của cô lại đột nhiên rơi vào mắt anh. Ngay cả khi làm việc, anh cũng tự hỏi bản thân, rốt cuộc cô đang thất vọng về cái gì thế.
Bất luận nhìn từ phương diện nào, cô vẫn không thể hòa nhập vào gia đình này, cô vẫn chỉ giống như một người ngoài cuộc.
Bất kể ông Giang Huy đối xử với cô tốt đến đâu, đều chỉ là làm tròn đạo đãi khách.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô rất ít khi biểu hiện thái độ như vậy, khi ở trước mặt ông Giang Huy, từ trước đến nay cô đều tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn.
Để khiến cô có thể đau lòng đến thế, hẳn nhất định phải có một sự kiện nào đó xảy ra.
Cô ngồi ở đây, giống như một con thú nuôi bị chủ nhân vứt bỏ, đáng thương ngồi xổm một góc, chỉ biết lặng lẽ nức nở trong màn mưa xối xả.
Tầm mắt anh bị màn mưa mơ hồ bao phủ, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được những giọt lệ đang không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt cô, thậm chí những cảm nhận ấy lại thần kỳ chân thật đến từng tế bào trên cơ thể anh.
Chân không theo khống chế mà bước về phía cô. Anh kéo cô dậy. Bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô, anh mới nhận ra đôi tay ấy đã trở nên vô cùng lạnh giá.
Không phải chỉ là một lời tự hỏi, anh ôm chặt lấy cô và nói:
- Khóc gì mà khóc? Em đâu phải chỉ có một mình.
Giang Lục Nhân cảm thấy chính bản thân cô đang ngày càng xa lầy vào một cái vòng luẩn quẩn, mà cái vòng luẩn quẩn ấy có liên quan đến Giang Thừa Dự. Kể từ ngày anh đưa cô đến nghĩa trang về, mối quan hệ của hai người họ đã âm thầm thay đổi. Ví dụ như vào các buổi tối, Giang Thừa Dự thường gọi điện về tán gẫu cùng với cô, gần đây anh thậm chí còn hay nhắc đến công việc của mình. Hóa ra tình hình công việc của Giang Thừa Dự không tốt như trong tưởng tượng của mọi người , trong l