
t, đó là không thể để ông Giang Huy phải lo lắng, nhưng về nhà hẳn là không thể thiếu được màn trách mắng đâu.
- Sao em thích đến bệnh viện thế?
Giang Thừa Dự nhìn cô, có vẻ anh đang tìm việc để làm.
Cô không thèm suy nghĩ, chỉ bĩu môi:
- Có lẽ là bệnh viện thích em.
Thật là chẳng có một tế bào hài hước nào hết, anh cũng chẳng cười nổi một cái, vẫn cứ ngồi nguyên si như một bức tượng điêu khức, đến nửa ngày sau anh mới lạnh mặt mở miệng nói:
- Sao cứ nhịn nhục như vậy, em không nhận ra người ta đều đang nhằm vào em à?
Càng nghĩ anh lại càng tức giận:
- Chẳng lẽ em đang cố tình chịu bắt nạt, để anh phải đến làm chỗ dựa cho em mới được.
- Không phải thế.
Cô kích động giật mình, mặc kệ cánh tay đang cắm dây truyền quơ lên trong không khí.
- Lần sau còn để những tình huống này xuất hiện một lần nữa, thì không có cũng là có.
Anh cố tình gây sự nói:
- Thật đáng ghét.
Thật quá đáng mà, thật không thể hiểu nổi cái này có liên quan đến trí tuệ của thương nhân không đây nhỉ.
Cô đơn giản không thèm nhìn anh, chỉ ngước lên trần nhà:
- Em chỉ không muốn Nghiêm tiểu thư kia để bụng thôi, huống chi sau này cô ấy có thể là bạn gái anh, à không phải, còn tự cho mình là vị hôn thê của anh. Em có bất mãn với cô ấy, cũng phải nể mặt mũi của anh nữa chứ.
- Em thật là người xả thân không màng danh lợi đấy, luôn suy nghĩ cho đại cục. Có cần anh phải đặc biệt gửi lời cảm ơn đến em không đây, em gái ngoan của anh.
Anh gằn từng chữ, ánh mắt vờn quanh người cô.
- Em chỉ cảm thấy… không cần phải làm náo loạn lên, huống chi đó là nơi làm việc của anh. Hơn nữa lần trước khi cô ấy xuất hiện cùng anh trước mặt mọi người, anh cũng không hề tránh né…
- Cho nên em liền cảm thấy anh sẽ coi trọng loại phụ nữ như vậy à?
Giang Thừa Dự ngầm ám chỉ “ Chuyện đàn ông gặp dịp thì chơi có thể coi là thật à?”
Nhưng hình như chính anh cũng không ý thức được, trong lời của mình có ngầm hàm ý giải thích.
- A… - Tâm trạng của cô không hiểu sao tốt lên rất nhiều. – Vậy sau này anh không định gặp dịp thì chơi nữa à?
Anh nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết của cô, nhất thời không biết phải mở miệng nói gì.
Anh vẫn không đi, mà ở lại chăm sóc cô. Cả hai cứ im lặng như vậy nhìn nhau, đó là một trạng thái đơn giản đến mức tận cùng, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cảm động. Rất lâu trước đây, cô đã từng mơ mộng được một lần cùng anh trải qua những trạng thái như vậy, họ có thể ngồi lặng yên bên cạnh nhau, xuyên qua những khe hở thời gian.
Cánh tay cô vẫn đau đớn như vậy, thế nhưng không còn thấy nhức buốt như ban đầu, đánh phải nghĩ cách không động chạm đến vết thương nữa, vấn đề này cũng không phải là lớn.
Anh cầm di động chơi game. Lần đầu tiên cô biết rằng, những lúc nhàn rỗi anh cũng làm những việc nhàm chán như vậy, chơi một vài trò chơi nhỏ đơn giản, không nhất thiết phải là những trò được trang bị máy móc đặc biệt cao cấp như cô tưởng tượng.
Anh nhận ra cô đang quan sát anh, không tự giác tiến lại gần cô, rủ cô cùng xem những hình ảnh không ngừng chuyển động trên màn hình.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn bóng hai người dựa vào nhau in lên bờ tường, giống như hai cơ thể đang gắn bó hòa quện vào nhau, không hiểu sao mặt cô lại hơi ửng đỏ.
Ngày hôm đó, anh ở bên cạnh chăm sóc cô rất lâu, sau khi từ bệnh viện trở về nhà, trời đã trở nên tối mịt.
Lòng cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế, dường như có một dòng suối dịu dàng đang chảy qua tình ngóc ngách trong trái tim khô héo của cô, khiến cô vô cùng dễ chịu.
Về đến nhà, đúng như trong tưởng tượng của cô, ông Giang Huy không ngừng hỏi mọi vấn đề, rất quan tâm lo lắng cho cô, từ việc tại sao lại bị thương đến việc chữa trị và xử lý vết thương như thế nào, nên ăn gì, có cần kiêng khem gì không…
Bà Văn Dao vẫn giữ nguyên thái độ như mọi khi, khi nhìn thấy Giang Thừa Dự về cùng cô, sắc mặt bà hình như không được tự nhiên cho lắm, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Vì cánh tay bị thương, hơn nữa cô cũng không thích thái độ nịnh bợ của mọi người khi biết cô là “Giang tiểu thư”, nên không trở lại công ty, mặc dù cô đặc biệt thích được làm quen với công việc ở đây.
Hơn thế, cô còn nhận ra một điểm hay ho may mắn từ khi cánh tay cô bị thương, anh dường như để ý đến cô nhiều hơn.
Mỗi buổi chiều sau khi tan sở, anh sẽ đến gặp cô một lát, họ cùng trò chuyện, tuy rằng nội dung vô cùng bình thản và chẳng có gì hấp dẫn, nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định anh rất quan tâm đến cô.
Ngày hôm đó, sau bữa tối, cô trở lại bàn học của mình, mở máy tính xem lại tác phẩm rất nổi tiếng một thời “Cao thủ võ lâm”. Cô rất thích Lưu Xuyên Phong, cũng không khác lắm so với sở thích của các thiếu nữ thòi bấy giờ, đại khái là chuyện có khuynh hướng hơi ngược một chút, Lưu Xuyên Phong cũng khá lạnh lùng hấp dẫn. Vì thế nên cô rất kích động.
Cô dựa vào bàn, tìm một tư thế thoải mái, để không đụng vào chỗ bị thương.
- Xem gì vậy?
- Lưu Xuyên Phong.
- Thích anh ta à?
- Rất cool nhé.
Cô bị các tình tiết trong bộ phim hấp dẫn, cười đến rung người, hai vai không kìm được mà run lên, trả lời đối phương theo