Old school Swatch Watches
Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324254

Bình chọn: 7.00/10/425 lượt.

nh Văn lại trở lại bình thường, bà ôm cô vào lòng, không ngừng đau khổ.

Dường như đó đã trở thành một vòng tuần hoàn vô hạn, cứ sau một đêm thống khổ, cô lại chờ mong ánh bình minh tượng trưng cho những điều tốt đẹp đang đến gần.

Nên sau khi đến Giang gia, cô luôn cố gắng sống thật tốt, cô thật sự cảm thấy như vậy là quá đủ.

Bà Ngô Tĩnh Văn đã tự sát, bà đã uống vài bình thuốc trừ sâu, sau đó ra đi trong bộ dạng vô cùng thê thảm. Cô cố gắng lục trong trí nhớ xem bà Ngô Tĩnh Văn có từng trăn trối hay để lại gì cho cô không, nhưng bà chỉ túm tóc cô, điên cuồng kéo lê trên mặt đất, không ngừng gào thét: “ Mày không phải con gái tao”, ngoài ra không còn gì khác.

Cô không hề lương thiện như người ta tưởng, mỗi khi đêm xuống, cô đều cảm thấy căm hận. Thậm chí đã từng vô số lần cô muốn trốn khỏi ngôi nhà này, nhưng cô còn quá nhỏ, cô có thể làm gì đây. Mỗi lần nhớ đến hình ảnh bà Ngô Tính Văn nhắm hai mắt lại, cô lại cảm thấy khổ sở hơn bao giờ hết.

Khi người ta chỉ vào cô và nói rằng : “Mày là cái đồ không có cha.”, cô đều tự nhủ với chính bản thân, không sao hết, cô còn có mẹ, mẹ rất yêu thương cô.

Nhưng hiện tại, cô chẳng còn gì hết, cuối cùng cô vẫn không thể nói lên lời.

Khi bị đưa đến cô nhi viện, mỗi đêm đêm, cô đều tỉnh giấc.

Những vết thương trên người cô dần dần đã hồi phục, nhưng cô lại khao khát những đau đớn đã từng trải qua.

Tại thời điểm đó, cô đã học được thế nào gọi là hận. Cô căm hận người cha cô từng một lần được gặp mặt. Nếu như không có ông ta, cô sẽ không phải trải qua những ngày tháng như vậy, cô không thể hiểu nổi tại sao có những bậc cha mẹ lại vô trách nhiệm đến thế, cô không hề làm sai chuyện gì, vì sao cô phải gánh chịu tất cả như vậy chứ. Nhưng không một ai có thể đưa cho cô một đáp án. Trong một khoảng thời gian dài, cô không nói một lời, cũng không khóc, không cười.

Chính ông Giang Huy đã đưa cô đến nơi đây.

Khi cô đến Giang gia, cô đã tự nói với chính bản thân mình rằng, bất kể mọi người trong ngôi nhà này đối xử với cô như thế nào, thì vẫn tốt hơn trước đây.

Cô thật lòng cảm tạ.

Mỗi khi tâm trạng không được tốt, mỗi khi bị bỏ quên, cô đều tự nói với chính mình như vậy.

Chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc vì cô chưa từng nghĩ rằng ông Giang Huy là cha đẻ của cô, kể cả khi ông đối xử với cô vô cùng tốt, cô vẫn có thể nhận ra khoảng cách vô hình luôn tồn tại giữa họ, cô cảm động, cô cảm kích, nhưng cô chưa từng nảy sinh mối thân tình với ông. Có lẽ, trên một phương diện nào đó, cô cũng là một kẻ máu lạnh đáng sợ.

Mà trời ơi, cuối cùng cô cũng có thể hiểu được ánh mắt đầy ý vị thâm trường của bà Văn Dao và Giang Thừa Dự. Họ đều hoài nghi cô là con riêng của ông Giang Huy.

Cô vuốt nhanh môi, may mắn, không phải.

Đến Giang Thừa Dự cũng nói với bà Văn Dao như vậy, có phải trên một góc độ nào đó đã chứng minh, anh cũng thật lòng muốn đối xử tốt với cô không?

Có những điều, từ trước đến nay, vĩnh viễn không bao giờ liên quan đến chỉ số thông minh. Vào thời kỳ thanh xuân, Giang Lục Nhân không thể trốn tránh, cùng một sự kiện xảy ra với những người khác nhau cũng sẽ cho ra những cảm xúc khác nhau, huống chi là người con trai chính cô vẫn luôn để ý, vì thế thật dễ dàng để tự cô có thể tha thứ.

Cô mơ mơ màng màng đến tận rất khuya mới ngủ. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại rất sớm, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Vừa nhìn thấy bà Văn Dao, cô cũng ngọt ngào chào “Chào buổi sáng mẹ ạ.” , cho dù không vui bà Văn Dao cũng sẽ đáp lại cô một hai câu.

Ông Giang Huy nhận ra tâm trạng cô không tồi, cũng cười hiền từ.

Thoạt đầu Giang Thừa Dự cũng phát hiện được Giang Lục Nhân có gì không đúng. Cô nhìn anh rất nhiều lần, cứ mỗi khi anh cho rằng cô định nói gì đó với mình, cô lại không nói được câu nào khỏi miệng.

Họ vẫn dừng xe ở góc khuất cạnh công ty như mọi khi, lúc Giang Lục Nhân vừa xuống xe, Giang Thừa Dự cuối cùng cũng không nhịn được đành mở lời:

- Em có gì muốn nói với anh vậy?

Giang Lục Nhân dừng lại nghĩ nghĩ:

- À , anh đi làm vất vả rồi.

Sắc mặt Giang Thừa Dự trầm xuống, chân dậm mạnh xuống chân ga, xe nhanh chóng phóng mất hút.

Cô vẫn tiếp tục dừng lại, đợi vài phút sau mới đi vào công ty.

Thế nhưng, trong mắt các đồng nghiệp, cô đã trở thành một cô nàng không an phận.

Trước đây họ coi Đàm Hiểu Nguyệt như cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thì bây giờ họ chuyển bia đỡ đạn về phía cô. Bi quan thật đáng sợ, nếu vừa gặp chuyện mà đã có những suy nghĩ như vậy, cô sẽ chỉ càng thêm tiêu cực. Lạc quan vẫn tốt hơn, một khi có chuyện xảy ra, chỉ cần cười đối phương thật nhàm chán, ngoài ra không cần nói gì hết.

Giang Lục Nhân lại luôn yêu thích những thiên thần nhỏ lạc quan, luôn mang đến tiếng cười khiến người ta sảng khoái.

Cô sẽ không bao giờ thèm để ý đến những cô thợ kéo chỉ kia. Cô luôn tự nói với chính bản thân mình, ít nhất cũng phải biết dùng máy photocopy, phải soạn thảo được văn bản, phải học các phương pháp sử dụng từ ngữ trong văn bản, biết phân loại giấy khi sử dụng… tuy những điều cô học được không nhiều, nhưng so với việc chẳng thể học được một cái gì cho ra