
ật đâù.
Cô liền cười cười, dù cô cũng không biết tại sao mình cười.
Tình trạng này vừa ngoài ý muốn vừa đáng kinh ngạc. Cô vốn định hỏi anh ai đã thay quần áo cho cô, nhưng cô nghĩ nhiều khả năng sẽ chỉ nhận được một cái hừ lạnh của anh, vì thế không dám mở miệng thốt ra câu hỏi ngu xuẩn của mình.
Đề tài được chuyển.
- Em ở bệnh viện, cha mẹ có biết không?
- Em bị thương à? - Anh nhướng mày.
Nếu đã không bị thương thì còn nói với cha mẹ làm gì, chỉ càng tăng thêm phiền muộn Thái độ của anh khiến cô sốt sắng:
- Em chỉ sợ không về nhà, cha sẽ lo lắng.
Tay anh chợt cứng lại, thật may cô còn chưa nói “Mẹ sẽ lo lắng” đấy, không biết vì sao, khi nhắc đến đề tài này, anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô gật đầu, lịch trình của anh vô cùng bận rộn, hẳn sẽ không ở lại đây chăm sóc cô đâu.
- Anh bận việc thì cứ đi trước đi.
Thái độ lạnh nhạt của cô khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, anh dừng lại, nhưng vẫn quyết định tiêu soái bước ra ngoài.
Không bao lâu sau, lại có tiếng bước chân vang lên, cô cũng lười nhìn ra ngoài. Đồng nghiệp của cô hẳn đã về từ lâu rồi, cô cũng không phải là người có nhân duyên tốt đẹp gì, cô đoán chắc người kia đã quay lại.
Đối phương không lên tiếng, cô cũng không lên tiếng.
- Yêu nữ, giỏi vờ vịt nhỉ.
Một giọng nói hoàn toàn xa lạ vang lên.
Giang Lục Nhân nhíu mày liếc qua. Khả năng nhận diện khuôn mặt của cô cũng không đến nỗi tệ, nên dù người đứng trước mặt cô đã thay đổi hoàn toàn diện mạo, cô vẫn nhận ra vị mỹ nữ hấp dẫn ở bể bơi – Nghiêm Tố Nhi. Cô từng nghĩ mấy cô gái giả nai cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, nhưng khi nhìn thấy cái cách giả nai của Nghiêm Tố Nhi, cô mới phát hiện ra bản thân đã lầm, khi mặc bikini Nghiêm Tố Nhi trông như một nàng công chúa, nhưng nếu trong trang phục thường ngày, vừa nhìn đã cảm thấy mất hứng rồi.
Nghiêm Tố Nhi cũng nhìn cô:
- Được tổng giám đốc đích thân đưa đến bệnh viện, hẳn cô đang sướng phát điên nhỉ?
Lời vừa buông xuống, Giang Lục Nhân liền cảm thấy mắt nhìn người của bà Văn Dao cũng thật chẳng ra sao, cô đã từng nghe thấy bà Văn Dao nhắc đến cái tên Nghiêm Tố Nhi này, có lẽ bà muốn giới thiệu cho Giang Thừa Dự.
- Tôi không hiểu ý của Nghiêm Tiểu Thư đây.
- Hiểu cũng phải nghe, không hiểu cũng phải nghe, tôi chỉ muốn nói với cô rằng, là cóc thì đừng đòi ăn thịt thiên nga.
Cô nhíu mi:
- Nghiêm tiểu thư có sao không? Sao tôi vẫn không hiểu ý cô nhỉ?
Nghiêm Tố Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Cái loại đàn bà con gái chuyên đi dụ dỗ kẻ có tiền như cô tôi thấy nhiều lắm, cô muốn dụ dỗ ai tôi không thèm quan tâm, nhưng dù sao cũng biết đường tránh xa Giang Thừa Dự ra, anh ấy là của Nghiêm Tố Nhi tôi.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy hơi buồn cười, cô lơ đễnh mở miệng:
- A,… hóa ra tổng giám đốc Giang là của cô, nếu anh ta đã là của cô, sao tôi vẫn cảm thấy có chút ẩn tình khó nói trong lời cô nhỉ?
Nghiêm Tố Nhi đảo mắt nhìn cô:
- Cùng là phận gái, cô còn nhỏ, đừng nên lầm đường lạc lối.
- Nghiêm tiểu thư nếu đã tốt bụng như vậy, sao không đến trường mà làm giáo viên, không cần phải lãng phí thời gian trước mặt tôi.
Bất kể Nghiêm Tố Nhi mở miệng nói gì, cô vẫn giữ nguyên thái độ, khiến cô ta ngày càng khó chịu. Đến khi Nghiêm Tố Nhi bỏ đi, Giang Lục Nhân mới rơi vào im lặng.
Cô bỗng nhớ đến một câu nói: “Nếu tôi nhận thấy anh ấy là một người đàn ông hấp dẫn, đương nhiên, sẽ có vô số cô gái khác cũng nghĩ vậy”. Đó là câu nói của một người vợ sau khi li hôn nói về người chồng trước của mình, một người đàn ông một khi đã tuyệt vời, thì ở trong mắt người phụ nữ khác anh ta cũng sẽ tuyệt vời như vậy, thế nên anh ta mới luôn đi ngoại tình chứ.
Tự nhiên, trong lòng cô chợt cảm thấy một sự khó chịu không thể gọi tên.
Lúc này, Giang Thừa Dự đang đứng trong một gian phòng đựng rất nhiều dụng cụ y tế, bên cạnh anh là một người đàn ông mặc áo blu trắng, trên thái dương anh ta đổ rất nhiều mồ hôi, khi quay sang nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Giang Thừa Dự, anh đột nhiên mỉm cuời.
Giang Thừa Dự cực kỳ khó chịu với người bạn thân này của mình.
- Cười đủ chưa?
- Khó mà được nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, lần sau cậu để cho tớ xem vài lần nữa nhỉ?
Vừa nói câu này, anh chàng vừa vặn tránh tập tài liệu trong tay Giang Thừa Dự đang chuẩn bị đập lên người.
Giang Thừa Dự vẫn không thay đồi, càng cau mày suy nghĩ:
- Bây giờ đừng đùa với tớ.
Nói xong, anh chắp tay đi ra ngoài.
Anh chàng kia nghĩ nghĩ một lúc, nhận ra Giang Thừa Dự không có nói đùa, nên đành giao kết quả cho anh ta.
- Tớ đã đối chiếu và kiểm tra rất nhiều lần rồi, không thể có sai lệch được. Cậu thấy không tớ đối xử với cậu rất nghĩa khí nhé, vì cậu nhờ vả, mà tớ còn chưa kịp ăn cơm đâu…
Anh chàng không ngừng lải nhải.
- Không cần xem, không có vấn đề gì đâu. DNA của đứa con được di truyền từ cha mẹ, tớ đã kiểm tra rất kỹ rồi, DNA của cậu và Giang Lục Nhân sai biệt rất lớn…
Giang Thừa Dự tự đọc đi đọc lại tờ kết quả trên tay, lông mày nhíu chặt vào nhau.
- Cậu rốt cuộc có nghe thấy tớ nói gì không đấy?
Đến lúc này Giang Thừa Dự mới ngẩng đầu lên, vứt trả tờ giấy lên người anh chàng đối