XtGem Forum catalog
Ấm Áp Như Xưa

Ấm Áp Như Xưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326523

Bình chọn: 8.00/10/652 lượt.

ậu hoàn toàn không thể đi lại, chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Mấy tháng sau, chỉ có thể dựa vào nạng để di chuyển.

Quá trình phục hồi sức khỏe sau phẫu thuật là khoảng thời gian khó khăn khôn tả. Vốn dĩ nỗi đau đớn trên cơ thể đã là điều người khác khó mà tưởng tượng nổi, vậy mà quá trình luyện tập hồi phục sức khỏe, lại luôn luôn nhắc nhở cậu từng khắc, về chuyện luyện tập phục hồi sức khỏe của lần trước, khi có Dĩnh Tử giúp đỡ trong suốt quá trình. Cô bé quan tâm đỡ cậu, ánh mắt cổ vũ, nụ cười động viên …

Những điều đó dường như đã là giấc mơ rất xa vời, thế nhưng nó vẫn hiển hiện rõ ràng trước mắt cậu, giống như một con dao có răng cưa trên đó, đang không ngừng đâm đi đâm lại vào trái tim cậu.

Thành Thành vốn dĩ là một người vô cùng kiên cường. Có điều, mỗi khi luyện tập, cứ đi được mấy bước là nước mắt lại rơm rớm chảy ra.

Nếu lần luyện tập trước đây không có Dĩnh Tử ở bên cạnh, thì lần này ắt hẳn cũng không đau khổ đến vậy. Thế nhưng, sự quan tâm dịu dàng mà cô đã giúp, sau đó lại rời bỏ cậu, khiến cậu hoàn toàn không cách nào chịu đựng nổi.

Cậu đã thực sự hiểu rõ hàm ý của hai chữ “bất lực”. Bất luận là trên thân thể, hay trên tình cảm, trên tâm hồn, cậu đều cảm thấy bất lực, bất lực hoàn toàn.

Có lúc, cậu thực sự chỉ muốn từ bỏ. Cả đời ngồi xe lăn thì có sao chứ? Cả đời phải chống nạng thì có làm sao? Dù gì, cô cũng đâu còn để ý tới nữa.

Thế nhưng sau đó, cậu lại nói với chính mình, không, không được từ bỏ.

Vì thế, mỗi ngày cậu đều kiên trì luyện tập, dù thân thể phải chịu khổ hình, dù nội tâm phải chịu đựng nỗi dày vò, vậy mà vẫn không có mấy khả quan.

Có mấy lần, nhìn bức tường trắng phía trước mặt, cậu lại kinh ngạc phát hiện ra Dĩnh Tử đang đứng đó. Dù biết là không phải sự thật, nhưng cô lại như thực sự đang xuất hiện tại nơi này. Sau đó, lại quay người rời đi.

“Dĩnh Tử!” Cậu không kìm nén được đuổi theo cô, kết quả lại ngã nhào xuống nền nhà.

Dĩnh Tử không hề quay đầu lại, cứ thế mà biến mất trước mắt cậu.

Thành Thành đau đớn đến không thể chịu nổi, cuối cùng nhịn không được mà bật khóc. Dùng tay đấm đấm cái chân đã vô cùng đau nhức. Chỉ hận không thể moi được trái tim đau đớn kia ra.

Cứ như thế, quá trình luyện tập phục hồi sức khỏe vô cùng chậm chạp, gần như phải dùng tới gấp đôi thời gian.

Đợi khi cậu có thể đi lại như bình thường, đã tới mùa xuân, cũng đã một năm sau khi cậu rời khỏi Vũ Hán.

Cậu giờ đi lại còn nghiêng ngả hơn rất nhiều so với trước đây. Hơn nữa, chân cũng dễ bị mỏi hơn. Chỉ cần đi bộ một chút, là chân đã thấy đau đớn đến không chịu nổi, cũng ngày càng yếu ớt, cần có gì đỡ chân mới bước đi được.

Cậu hỏi bác sĩ: “Đến bao giờ cháu mới có thể hồi phục lại như lúc trước ạ?”

Bác sĩ nói: “Đừng vội. Cứ kiên trì luyện tập, có lẽ chỉ cần một hai năm gì đó thôi.”

Thành Thành lại không thể chờ đợi. Từ lúc rời khỏi Vũ Hán, cậu vẫn luôn viết thư cho Dĩnh Tử. Song cô bé một chữ cũng không thấy hồi âm lại.

Cậu sớm đã tuyệt vọng. Cậu mơ mộng muốn thay đổi gì đó, để cho cô có sự bất ngờ. Nếu cô vẫn còn nhớ, nếu cô vẫn còn để ý tới.

Thực chẳng ngờ, bất ngờ lại trở thành ác mộng, một cơn ác mộng mãi không thể tỉnh dậy trong khoảng thời gian dài. Suốt một năm sau ngày làm phẫu thuật, những cơn đau đớn như bị lăng trì này vẫn không chịu chấm dứt.

Cậu có từng hối hận không? Không hề. Bởi ít nhất cậu cũng đã thử.

Hiện tại, cậu không thể không nghĩ rằng, dù sao Dĩnh Tử đã suốt một năm trời không có tin tức. Cô sớm đã không còn để ý tới, thì còn gì tệ hơn? Thế nhưng, cậu vẫn muốn nhìn cô một lần nữa. Muốn tới phát điên.

Vừa tới đợt nghỉ hè, một mình Thành Thành đã lén quay về Vũ Hán. Trên đường đi, cậu vừa thấy đau lòng, vừa thấy kích động. Bất luận thế nào, thì cũng phải gặp được cô. Sau khi gặp rồi, cậu sẽ có thể hết hy vọng, vĩnh viễn cũng không quay lại nữa.

Chiếc xe tới càng gần học viện Rađa, trái tim Thành Thành đập càng lúc càng nhanh hơn.

Nhưng khi đến học viện Rađa, cả người cậu bỗng trở nên ngây ngốc đi.

Trước mắt đã không còn học viện Rađa nữa, chỉ còn lại một khoảng đất trống trải mà thôi.

Trong đầu Thành Thành hoàn toàn trống rỗng.

Sau khi ngây người một lúc lâu, Thành Thành mới cứng ngắc bước vào trong khoảng đất trống đó. Cậu thử tìm lại nơi đã từng là khu A, khu B và cây ngô đồng. Thế nhưng, tìm đến nửa ngày, cũng không thể tìm thấy. Trên mặt đất bằng phẳng kia hoàn toàn không còn lưu lại chút dấu vết nào.

Cậu hoảng hốt lo sợ, cuối cùng cũng ý thức được rằng không chỉ có cây ngô đồng, mà còn cả tuổi thơ của cậu, cùng tuổi thơ của những người bạn, đều đã mất đi không lấy lại được, vĩnh viễn mất đi.

Thành Thành đứng ở khu đất trống đó, không kìm được bật khóc thật to.

Ngày hôm đó, cậu đã khóc rất lâu, khóc hết nước mắt của sự bi thương và đau đớn suốt cả năm nay, cho tới khi khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng.

Đột nhiên cậu phát hiện ra, mấy năm nay, mỗi lần cậu khóc, đều là vì Dĩnh Tử. Mặc dù cậu từ nhỏ đã hiểu, khóc thì có ích gì, vậy mà mỗi lần đều giống như hiện giờ, đối mặt với cảnh tượng thế này, bảo cậu làm sao không khóc cho được?

Chỉ có điều, khóc