
au Âm đại nhân sẽ rời “Du Lượng” sao? Kì Kì nhìn
chằm chằm bát canh trước mặt, trong lòng không khỏi nặng trịch.
“Cảm tạ đã ưu ái, nhưng mà dù thế nào tôi cũng chỉ là người có hai tay,
phiền toát chờ tôi giải quyết xong nhiệm vụ trong tay trước đã.” Âm Nhạc hừ nhẹ một tiếng, hơi có chút bất mãn.
Tôn Lượng thở dài một tiếng. “Một đám nằm vùng tử lão đầu sắp xếp vào
công ty tôi kia, lần này có cậu một hơi kết thúc gọn gàng.”
Kì Kì mắt ngập nước thay phiên nhau nhìn qua lại giữa hai người.
Hóa ra, giữa Âm đại nhân và Tôn tổng có kí kết ngầm?
“‘Du Lượng’ có thể phát triển đến trình độ này, xác thực không thể bỏ
qua công đầu tư lúc mới đầu của họ, điểm ấy không thể không nhớ tới.” Âm Nhạc cười lạnh.
“Tôi biết, cho nên tôi nhịn bọn họ đủ lâu rồi. Lần này, nếu không phải
có người đụng đến sổ sách, tôi vốn cũng không phải người dễ khoan dung
người khác như vậy.” Tôn Lượng ngừng lại một chút. “Có một số việc tôi
không tiện tự mình làm, cậu đánh vào nòng cốt của lão già, dạy nhóm bọn
họ không được phản đối.”
Nghe buổi nói chuyện của hai người, Kì Kì rốt cục hiểu được, cái gì phe
phái, cái gì không hợp, hai người này căn bản là cá mè một lứa. Tin đồn
trong công ty ấy à, quả thực cách chân tướng xa vạn dặm.
Chẳng qua, sao Âm đại nhân lại mang cô tới nơi này, cho cô nghe mấy cái này chứ?
Không phải lúc quay đầu sẽ giết người diệt khẩu chứ? Trong lòng cô hoảng sợ Ai, dù thế nào cũng phải làm quỷ no bụng, trước ăn một bữa no đã rồi hẵng nói!
Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ mang lên điểm tâm ngọt cùng đồ uống.
Nói xong chính sự rồi, Tôn Lượng lại nhìn nhìn người đẹp trước mặt, hứng thú bát quái lập tức trỗi dậy.
“Đến, nói đi, nói đi! Hai người kết giao bao lâu rồi? Quen trong công ty, vẫn hay là biết sớm hơn?”
Âm Nhạc đang muốn tiếp chuyện, tổng giám đốc đại nhân lườm anh một cái. “Tôi có hỏi cậu đâu?”
Âm Nhạc bất đắc dĩ, đành buông tay.
Nói thật, Kì Kì cảm thấy biểu tình không thể làm gì này của anh...... Thực đáng yêu.
Cô ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh báo cáo với tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, tôi phục vụ trong công ty đã bốn năm. Về phần Âm phó
tổng...... Ba anh ấy và ba tôi là bạn tôi, hai nhà chúng tôi được xem
như thế giao. Chỉ là tuổi trẻ đồng lứa không thường xuyên lui tới, cho
nên mấy tuần trước tôi mới biết, hóa ra anh ấy quen biết nhà chúng tôi.”
“Ừ, cô gái nhỏ rất xảo quyệt. Đáp là đáp, hoàn toàn không đúng trọng điểm.” Tôn Lượng giễu cợt cô.
Kì Kì nhất thời mồ hôi ròng ròng lệ lã chã. Tổng giám đốc, tôi nói đều
là thật mà! Thiên hạ cũng không có ai so với tôi càng không xảo quyệt
hơn đâu, không tin anh hỏi Âm đại nhân đi.
“Thiên hạ cũng không có ai so với cô ấy càng không xảo quyệt hơn đâu, không tin anh cứ hỏi tôi.” Âm Nhạc từ từ lên tiếng.
“......” Âm đại nhân, anh thật ra nuôi giun trong bụng tôi đi?
Tôn Lượng nhìn dáng vẻ bảo vệ cô của Âm Nhạc, càng cảm thấy hứng thú. Âm Nhạc đối với ai cũng lạnh lùng thản nhiên, có thể được cậu ta dẫn tới
đã là rất vượt trội rồi.
“Tên này bình thường đối xử với cô được không?”
“Âm phó tổng đối với toàn công ty chúng tôi ân trọng như núi, ân đồng
tái tạo, ân đức như biển, ân uy tịnh thi.” Kì Kì nghiêm nghị vuốt cằm.
Tôn Lượng phù một tiếng, vỗ bàn đá cẩm thạch liều mạng cười.
“......” Âm đại nhân bên cạnh vẻ mặt không biết nói gì.
“Tôi nói là sự thật.” Kì Kì cường điệu.
Bộ quan hệ xã hội bọn họ không phải dựa vào anh chỉnh đốn mới hồi sinh
sao ? Vì sao cô nghiêm túc nói chuyện như vậy, mà không có ai tin?
Nhất định
là bởi đại nhân vật trời sinh tính tình không chân thành, cho nên cũng cảm thấy những người khác không chân thành.
Bên Âm đại nhân hình như có tiếng thở dài, nhưng chắc cô nghe lầm rồi.
Ngược lại khi cô vừa nhận định nghe nhầm tiếng thở dài kia, Tôn Lượng đột nhiên đập bàn cười càng lợi hại hơn.
Kì Kì cảm thán trong lòng, hóa ra tổng giám đốc thật ngây thơ mà...
"Tạp chí đặc biệt lấy ra đưa tổng tài xem đi. Tổ biên tập các em làm
dụng tâm như vậy, không cho tổng tài xem qua thì thật đáng tiếc." Âm
Nhạc thản nhiên nói.
Tim Kì Kì nhảy một cái, đôi mắt sáng ngời thoáng chốc nhìn thẳng anh.
Thì ra là thế. Cho nên anh mới nói câu kia: Ảnh chụp hỏng hay không, không phải em nói đúng liền tính!
Đương nhiên không phải do cô định đoạt, lại càng không phải do Mã Cảnh
San định đoạt, là bản thân tổng giám đốc tính. Khó trách trước khi ra
cửa, anh đặc biệt dặn dò mang theo tạp chí tháng đặc biệt chúc mừng đầy
năm đi.
Cái đầu của Kì Kì khó có dịp thông minh lên, vội vàng lấy quyển tạp chí ra khỏi túi, đưa đến trước mặt tổng giám đốc.
"Tổng tài, mời ngài xem qua."
Tôn Lượng biết rõ đi vào vấn đề chính, ngừng cười, thuận khí, nhận lấy quyển tạp chí.
Hắn lật từng trang, Âm Nhạc thỉnh thoảng ở bên cạnh chỉ điểm qua vài câu.
"Bên trong có mấy chuyên mục viết không tệ, là quá trình ngài dân người
đi thị sát Nam bộ năm ngoái, ảnh chụp thật sự sinh động. Lần cải cách
này táo bạo dứt khoát, khó tránh khỏi có số ít kêu ca, cá nhân tôi cho
rằng mấy bài viết đối với hình tượng thân dân của ngài rất có hiệu quả."
Tôn Lượ