
c thấy dáng vẻ muốn khóc lại không
dám khóc của cô, không khỏi mềm lòng.
“Được rồi, chuyên đề lần này tuy làm có vẻ thiếu cân nhắc, nhưng cũng
không nghiêm trọng đến độ ấy. Tổng giám đốc cũng không phải là người
không độ lượng.” Chủ quản bộ phận nhân sự đứng ra hòa giải.
“Ý là nói, người không độ lượng là tôi?” Mã Cảnh San giận liếc ông ta một cái.
Uh, mọi người đồng lòng, là đúng vậy mà!
Trong lòng những người ở đây đều rõ, là chị ta mượn đề tài nói chuyện
của mình như vậy, không phải là do “Nói thật lòng mạo hiểm lớn” chọc họa sao?
Mã Cảnh San càng hướng tới vấn đề trong lòng mà giết tới.
“Tôi đã sớm nói qua, trong bộ quan hệ xã hội có tổ biên tập là vô cùng
kì quái, không phù hợp với đặc tính ngành chúng ta. Tuy công việc của
các cô cũng bao gồm viết văn kiện thay bộ quan hệ, nhưng loại công việc
viết chữ này nên tìm phòng công tác bên ngoài làm, chẳng những làm tốt
hơn, cũng tiết kiệm nhân sự, phí tổn, căn bản không cần hai người ngồi
chuyên biệt ở đó.”
“Ý kiến của tôi trước đó đã viết rõ ràng trong bảng đánh giá thành tích
cần ký hạch, Phó tổng Âm nên sớm tin tưởng phán đoán của tôi. Hiện giờ
xảy ra loại chuyện này, Tổng giám đốc mà trách tội xuống thì ai gánh
tránh nhiệm? Cuối cùng còn không phải là quản lý ngành là tôi bị oan
uổng sao?”
Vừa nghe chuyện kéo đến trên người Âm Nhạc, Kì Kì ngẩng mạnh đầu.
Mặc kệ ra sao, cô cũng không muốn bất kỳ người nào bắn lén Âm Nhạc.
“Quản lý…”
Cô muốn nói, cô nguyện ý chịu trách nhiệm, tự mình nhận lỗi chịu đòn với Tổng giám đốc, nếu Tổng giám đốc không tha thứ, cô sẵn lòng từ chức.
“Cô còn nói? Chỗ này nhiều người như vậy, mỗi chủ quản đều lớn hơn so
với cô, cô có tư cách gì nói chuyện?” Mã Cảnh San trách móc mấy câu đuổi cô đi, “Còn sững sờ cái gì? Còn không đi ra ngoài? Đây là hội nghị của
chủ quản cao cấp, cô là chủ quản cao cấp sao?”
“… Vâng.”
Kì Kì đành bất đắc dĩ đứng dậy.
Khi đi qua chỗ Trương Hiểu Tâm, đột nhiên cảm giác có bàn tay nhẹ nhàng
nhéo cô một cái, Kì Kì nhìn trộm sang, Trương Hiểu Tâm vẫn chỉ nhìn ghi
chép hội nghị, không có nhìn cô.
Nhưng Kì Kì biết cô ấy đang an ủi mình, cảm kích cong khóe miệng một chút, cúi đầu đi ra ngoài.
“Thật không có đạo lý! Cho dù có mượn cơ hội giận chó đánh mèo, thì cũng tự đóng cửa mà mắng! Bày cái trò phê bình công khai thế là sao? Chị ta
đem hội nghị chủ quản thành cái cửa chợ chắc?”
Sau một tuần, Âm đại nhân chính thức trở về.
Nghe thư ký báo cáo chuyện xảy ra vài ngày qua, kế tiếp là thời gian học muội cá nhân oán giận.
Âm Nhạc ngồi tại chỗ, nghe cô quở trách đủ loại chuyện tích của Mã Cảnh San.
“—Tôi cảm thấy Kì Kì thật đáng thương, lúc nào cũng bị soi! Cô ấy làm
cái gì cũng không đúng, nói cái gì cũng bị mắng, may mà tính cô ấy tốt
chịu đựng được, nếu là tôi, ném cái đơn thôi việc là xong?” Trương Hiểu
Tâm căm giận bất bình nói.
Chỉ sợ có người muốn cô ấy ném ra đơn thôi việc lại mặc kệ thôi. Âm Nhạc kéo khóe miệng.
“Học trưởng, anh đừng nói tôi châm ngòi ly gián, tôi cảm thấy chị ta
ngoài chuyện chỉnh Thẩm Kì Kì ra, còn có ý hướng đến cái vị trí này của
anh đó. Từ lúc vừa bắt đầu tiếp quản bộ quan hệ xã hội, chị ta liền muốn đem người của mình vào, củng cố thực lực. Trong mắt chị ta tổ biên tập
hai người kia, chỉ chiếm vị trí mà thôi, đối với việc khuếch trương thế
lực của chị ta căn bản không có tác dụng thực chất gì, cho nên chị ta
mới trăm phương ngàn kế muốn tổ biên tập giải tán như vậy.” Trương Hiểu
Tâm càng nghĩ càng giận. “Chị ta dùng chuyện này để thử nước trước, nếu
anh nhượng bộ, kế tiếp chỉ sợ chị ta sẽ nhanh chóng tiến thêm bước nữa
vào bộ quan hệ xã hội, mang toàn bộ tôm lính tướng cua của mình tiến
vào, đến lúc đó chẳng phải là hổ tới sói đến rồi sao?”
“Ừ.” Tầng đạo lý này, Âm Nhạc sao lại không hiểu chứ.
Trương Hiểu Tâm xem phản ứng của học trưởng, lại không nhìn ra được cái gì.
Cô có thể dồn sức bất bình như vậy, phần lớn là vì rất thích Thẩm Kì Kì. Hai người tuy không tính là quen biết sâu, nhưng tiếp xúc vài lần, đều
cảm thấy đó là một cô gái tương đối đơn giản hiền lành, thấy cô ấy bị
khi dễ như vậy liền không đành lòng.
Về phương diện khác, cô cảm giác giữa học trưởng và Thẩm mỹ nữ hình như
có dây dưa với nhau. Tuy không biết hai người có cơ hội phát triển hay
không, nhưng nhìn mặt mũi của học trưởng, trong lòng liền chia Kì Kì về
bên người nhà mình.
Học trưởng của cô đây tuy mặt ngoài công tư rõ ràng, nhưng thật ra tính
cách bao che khuyết điểm rất nặng. Lấy thủ đoạn của anh, trừng trị họ Mã kia lại không ảnh hưởng
đến cộng sự, chẳng qua là chuyện hết sức nhẹ nhàng.
Mã Cảnh San chỉ nghĩ tới lãnh thổ ranh giới của mình, Trương Hiểu Tâm
tin chắc rằng lần này chị ta tuyệt đối đã đi nhầm tới khu địa lôi của
học trưởng.
“Tôi đã biết, cô ra ngoài làm chuyện của mình đi!” Âm Nhạc bên ngoài
hoàn toàn không hiện sơn lộ thủy. Chờ Trương Hiểu Tâm đi tới cửa, mới
phân phó một tiếng nhàn nhạt: “Gọi Thẩm Kì Kì bộ phận quan hệ xã hội lên đi.”
“Vâng.”
5 phút sau, Thẩm Kì Kì xuất hiện ở cửa văn phòng tổng giám đốc.
Một tuần qua, cô