Ring ring
Âm Đồng Học

Âm Đồng Học

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322391

Bình chọn: 9.5.00/10/239 lượt.

sĩ trừng mắt, "Nhưng mà... Nhìn lũ âm khí trên người con mơ hồ có nỗi tức giận rất nặng, Quỷ Hồn này không tầm thường chút nào. Tiểu tử, gần đây con đã gặp gỡ những người nào?"

"Gần đây? Gần đây không có ai!" Cậu giả ngu. Đã quen biết được hai năm rồi chứ đâu phải gần đây? Vẫn là không nên nói rõ ra, nhỡ lão sư phụ lại thực sự chạy đi thu phục tiểu nữ quỷ thì...

"Nếu như điều này không phải là chuyện gần đây thì... Ta đây đã biết, âm khí này nhất định đã theo con được một thời gian dài rồi, chỉ là do dương khí của con quá vượng, bị nó bám theo lâu nên mới nhiễm chút hàn khí như vậy." Lão đạo sĩ lẩm nhẩm trong lòng bàn tay.

Có cần chuẩn như thế hay không? Xem ra lão sư phụ quả thật có vài phần đạo hạnh.

"Không có việc gì đâu! Người hãy quay về với chính nghĩa, không cần lo lắng nhiều làm gì." Hoàng Quang Lỗi lảng tránh nói.

Anh rể Vương nhịn không được nhìn cậu một cái. Ánh mắt gian xảo không tự nhiên của thiếu niên kia, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, khơi dậy những kí ức tuổi trẻ của anh. Anh cũng là người từng trải, sao lại không biết loại tâm sự của thiếu niên này chứ?

Anh cũng mặc kệ không nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng cười.

Lão đạo sĩ thì mặc kệ cái gì gọi là tuổi Hai mươi của Thiếu niên, lôi ra lá bùa từ áo bào, nhoáng cái đã vụt đến trước mặt cậu.

"Không liên quan, không cần lo lắng! Sư phụ ở chỗ này, bảo vệ con không mắc phải việc gì. Thiên linh linh địa linh linh, lên trời xuống đất theo lời ta ——" Lẩm nhẩm một chuỗi những lời pháp chú, từ trong vạt áo lấy ra chiếc bút chu sa và một tờ mảnh giấy, lại vẽ lên tờ giấy thành một bức tranh chữ. Hí hí xoát xoát vung tuyệt bút lên, hé ra một chiếc bùa hộ mênh đã được viết. "Đây, tiểu tử, giữ lấy bùa hộ mệnh phòng thân này đấy. Vốn dĩ thân thể con là thuần dương, lũ âm khí đó không thể làm tổn thương con được, nhưng có bùa hộ mệnh dù sao cũng đảm bảo hơn! Có tấm bùa này ở trên người, bảo đảm bất luận thứ âm khí gì cũng phải tránh xa con, một cũng không dám tới gần!"

Lão đạo sĩ vỗ ngực cam đoan xong, lại phi như gió xuống dưới lầu.

Hoàng Quang Lỗi cầm lấy lá bùa, sững sờ đứng tại chỗ.

"Khụ, hảo ý của Phong sư phụ, đừng lãng phí ." Anh rể vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười khẽ, "Dù chạy sớm hay muộn, cũng chạy không thoát."

Tiết lộ thiên cơ xong, anh rể huýt sáo đi lên lầu.

Hoàng Quang Lỗi chật vật trừng mắt liếc bóng lưng anh.

Một chút cũng không dám tới gần sao?

Cậu trừng mắt nhìn lá bùa hộ mệnh, một lát sau, trở lại nhà trọ, mở ngăn kéo ra nhét vào góc xa nhất, sau đó quay đầu lại tiếp tục đi dạo xung quanh.

***

Hoàng Quang Lỗi nghiêm mặt, bước đến phía trước, Tống Huy Hoàng bất đắc dĩ phải cười cười, không nhanh không chậm đi theo phía sau, bên cạnh còn có cô gái viết thư tình cho Hoàng Quang Lỗi tuần trước - Hoa Viên Viên.

Thật chưa thấy nữ sinh nào không biết xấu hổ như vậy! Ngày đó lúc A Hoàng chuyển thư tình cho cậu, cậu không thèm nhìn qua đã ném xuống , kết quả là cô nữ sinh kia không biết đã đi nơi nào hỏi địa chỉ nhà cậu, cố tình mượn cớ hỏi bài tập để trực tiếp tìm đến nhà cậu.

Ha! Hỏi bài tập? Thành tích của cậu tuy rằng không thảm bằng tiểu nữ quỷ không dám gặp người kia, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trình độ trung bình mà thôi, muốn tìm cậu hỏi bài tập? Lí do này thật sự rất khó tin.

Cô ta không những cố tình đến tìm gặp cậu, lại còn làm bộ dạng rất-xin-lỗi-vì-chuyện-hôm-trước, cứng rắn muốn vào nhà người ta để hỏi chuyện rõ ràng, mà tên A Hoàng vốn đến nhà cậu để ăn cơm lại được chứng kiến toàn bộ màn kịch vui, hại cậu chỉ có thể thốt lên một câu

"Chúng ta đi dạo chợ đêm", sau đó vội vã lôi hai người ra khỏi toà nhà.

"Thực không thể tin được, Hoàng Quang Lỗi thật sự muốn đi dạo chợ đêm cùng ta!" Cái cô Hoa Viên Viên kia lấy hai tay ôm mặt, trông không mãn nhãn chút nào, sao không cầm đóa hoa rồi tránh đi luôn đi?

Tống Huy Hoàng cười thầm đến nỗi bụng đau gần chết, dạ dày của Hoàng Quang Lỗi cũng đang đau gần chết, chỉ có điều là do khó chịu mà thôi!

Cậu căn bản đã mặc kệ tên mê gái kia, đáng đời, ai bắt A Hoàng giúp cô ta đến tìm cậu chứ, thực chất là muốn xem kịch vui chứ gì! Yêu kịch thì tự đi làm diễn viên chính mà diễn!

"Bạn Hoàng Quang Lỗi thích nhất loại đồ ăn gì?" Nữ sinh đi một mình ở phía sau không chút nghi ngờ, lại còn tiếp tục tha thiết nóng bỏng tò mò hỏi Tống Huy Hoàng.

"Hẳn là chocolate và bánh ngọt." Tống Huy Hoàng đầy hoà khí trả lời.

"Ê!" Cậu con trai cao lớn phía trước lập tức quay đầu lại như vừa ăn phải thuốc nổ.

Cậu ghét nhất là ăn mấy thứ bánh ga-tô, điểm tâm ngọt đấy, có hiểu không?

"Không phải Hoàng Quang Lỗi thích, có mà cậu thích thì có." Hai mắt Hoa Viên Viên toát ra vẻ nghi hoặc.

Thật khó tin. Cậu quay đầu lại coi như không nghe thấy ý kiến vừa rồi.

"Đúng thật mà, đúng là chocolate và bánh ga-tô, không sai." Tống Huy Hoàng một mực chắc chắn. Khiếu hài hước của cậu đôi khi rất kỳ dị.

"Tốt rồi, vậy sau này ngày nào tớ cũng sẽ đem điểm tâm ngọt và bánh gatô cho cậu ấy." Hoa Viên Viên say sưa nói.

"Ê!" Cậu quay đầu lại rống to.

"Hoàng Quang Lỗi, muốn ăn cá