Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329940

Bình chọn: 7.5.00/10/994 lượt.

o cô, cảnh tượng như vậy Hạ Phi Vũ đã

quen rồi, trong những việc xã giao lớn nhỏ của Tước Thị, đều là cô cùng

Nam Dạ Tước ra mặt. Cho nên, trong mắt rất nhiều bạn bè giới thương

trường, Hạ Phi Vũ đã sớm là người Nam Dạ Tước, thậm chí có một số người

nói đùa hoặc trực tiếp gọi cô một tiếng chị dâu nhỏ.

Hạ Phi Vũ trông thấy anh rất bận rộn xử lý công việc trong tay, tưởng anh đã quên,” Tước?”

Người đàn ông đang kí tên vào một tập văn bản thì dừng lại, thấy cô còn đứng ở đó,” Làm sao vậy?”

Đầu bút trên tập văn kiện do chấm xuống có một điểm đen rồi dần dần mực

nhanh chóng lan ra một mảng nhỏ giấy, Hạ Phi Vũ cười yếu ớt, trong giọng nói hình như có chút hờn dỗi,” Anh không đưa chìa khóa cho em, em đi

như thế nào?”

” Ờ,” Nam Dạ Tước đưa bàn tay xuống dưới, ngón tay vừa chạm đến chùm chìa khóa, rồi lại buông ra,” Cô đến Ngự Cảnh Uyển,

sau đó gọi điện thoại cho Vương Linh, muốn chuẩn bị quần áo nào, tôi sai bảo cô ấy đưa cho cô.”

Hạ Phi Vũ ngơ ngẩn, có chút chuyển nhỏ như này ,” Để Vương Linh đưa cho em?”

” Đúng,” Nam Dạ Tước tiếp tục vùi đầu vào công việc, anh thấy vết mực làm cho giấy trắng bị đen mất một vùng, liền dịch chuyển xuống dưới một

chút nhẹ nhàng ký tên, dùng bút che lại vết đen,” Tiệc tối này rất quan

trọng, đến lúc đó đừng có để bị muộn đấy.”

Hạ Phi Vũ thấy ý tứ

của anh là không có ý định đem cái chìa khóa đưa cho cô, có thể nói Nam

Dạ Tước lần nào cũng không do dự đưa chìa khóa cho cô, cô thậm chí cho

rằng Ngự Cảnh Uyển sớm muộn cũng là của cô, anh đưa chìa khóa cho cô,

không phải là chứng minh tốt nhất sao? Hôm nay, Dung Ân lại ở bên trong, rõ ràng cô ta đã nói gì đó,người đàn ông này mới có chuyển biến như

vậy. Hạ Phi Vũ không khỏi nắm chặt bàn tay, khuôn mặt tức giận đến nỗi

có chút vặn vẹo, cô xoay người đi ra ngoài,” Tổng giám đốc đã nói như

vậy, vậy tôi liền đi.”

Cửa ra vào khẽ đóng, Nam Dạ Tước ngước

mắt lên nhìn, không cho Hạ Phi Vũ đi vào Ngự Cảnh Uyển, là anh đã nhận

lời Dung Ân, nói cho cùng chỉ là đi lấy vài thứ thôi, anh làm như vậy,

tiết kiệm chút sức lực đi lại của Hạ Phi Vũ, không phải rất tốt sao?

Chỉ là anh đã không để ý đến, trong mắt anh chỉ đơn giản là một chùm chìa

khóa, nhưng trong mắt Hạ Phi Vũ, lại là biểu thị cho địa vị, nếu không

phải cô có tầm quan trọng với anh, người đàn ông nào sẽ dễ dàng đem chìa khóa giao lại cho một người phụ nữ ?

Đi ô-tô vào ngự cảnh uyển, vương linh quả nhiên theo sự sai bảo của Nam Dạ Tước đã cầm những bộ y

phục đứng chờ ở cửa lớn, Hạ Phi Vũ tắt máy, Vương Linh liền đem những

thứ đã chuẩn bị cho ra ghế sau,” Hạ tiểu thư, quần áo của Tổng Giám đốc

đều ở đây.”

” Được,” Hạ Phi Vũ cũng không có ý lái xe đi ngay,” Cô đi vào trước đi, tôi kiểm tra xem có gì đổ vào không.”

Vương Linh cũng không có nán lại mà bước vào sân nhỏ, Hạ Phi Vũ hạ cửa sổ xe

xuống, ánh mắt quét về phía lầu hai của Ngự Cảnh Uyển, quả nhiên thấy

Dung Ân cùng Diệp tử ngồi ở đấy đang nói chuyện gì đó, bộ dáng rất nhàn

hạ. Cô chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không biết lạ ở chỗ

nào, chỉ đến khi Dung Ân đứng dậy, ngón tay vươn hướng ra phía ngoài, cô lúc này mới phát hiện được, trong vườn hoa không biết lúc nào trồng

nhiều cây bạch quả như vậy.

Nhìn khuôn mặt Dung Ân đang rạng ngời thưởng thức, nhìn xem có vẻ rất thích loại cây này.

Từng mảng từng mảng vàng óng, như ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt hai mắt của

Hạ Phi Vũ, đến giờ phút này, cô mới không thể không thừa nhận sự tồn tại của Dung Ân, đối với cô mà nói Dung Ân là sự uy hiếp nghiêm trọng,

trong trái tim Nam Dạ Tước, có lẽ các cô ai cũng không nắm bắt được,

nhưng ít ra, chính thân thể cô Nam Dạ Tước còn chưa đụng qua.

Cô chắc chắn, cô ung dung, sau khi Nam Dạ Tước có Dung Ân, thất bại thảm hại.

Lái ô-tô rời đi, Hạ Phi Vũ đi với tốc độ xe rất nhanh, trước khi chuẩn bị

lễ phục của chính mình, còn phải làm tóc, đến lúc đi vào cùng Nam Dạ

Tước dự tiệc, thời gian vừa chuẩn.

Loại trường hợp này, người đàn ông đã sớm chán ghét, nhưng lại không thể không xã giao.

Sau khi lộ mặt qua loa, anh trở lại xe, đã cởi lễ phục ra, vứt xuống cà- vạt.

Chỗ cổ áo bị bung ra 2 chiếc cúc, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh mị hoặc, tay áo vén lên, Hạ Phi Vũ mở cửa xe ngồi trên ghế lái phụ,” Mệt

chết đi được, loại tiệc tùng này thật sự nhàm chán cực độ.”

Nam

Dạ Tước đem xe lái ra khỏi ga-ra, gió đêm tấp vào mặt, thời tiết mát mẻ

nhưng có chút lành lạnh, anh đem áo khoác ngoàikhoác trên vai Hạ Phi

Vũ,” Khoác lấy.”

Cô hai tayrất nhanh đem áo vest khoác lên người, nơi đây còn lưu lại một chút nhiệt độ của người đàn ông này.

” Anh đưa em về trước.” (Khoai Môn Kem: Ở công ty do Nam Dạ Tước rất

nghiêm túc nên xưng cô- tôi với Hạ Phi Vũ nhưng ở ngoài đời anh ấy xưng

anh –em với Hạ Phi Vũ)

Hạ Phi Vũ buông thõng mi mắt, tại viền

mắt đánh nhũ màu vàng nhạt ánh lên, hiển nhiên càng thêm vài phần mị

hoặc, cô hai tay có chút khẩn trương nắm lại,” Tước, ở phía trước có

tiệm ăn nhỏ, em muốn đi mua vài thứ.”

” Đói bụng thật sao?” Nam Dạ Tước nghiêng mặt qua,” Vậy thì đi ăn khuya a.”

” Khôn


XtGem Forum catalog