
Hai tay kéo lấy áo, khóe miệng Dung
Ân lộ ra một đường cong, cảm giác nhiệt độ từ trên người Nam Dạ Tước còn rớt lại, lúc này, lại càng khiến cô ấm áp.
Đây là một nơi ở
khác của Nam Dạ Tước, khi Dung Ân bước vào trong, trên người anh đã cởi
hết chỉ còn nội y, cà vạt, áo , quần đều bừa bãi ném ở phòng khách. Vóc
người cao lớn hoàn mỹ phản chiếu trên cửa kính, người đàn ông còn đang
đắn đo có cần cởi cả quần lót không, Dung Ân ngây ngốc đứng ở cửa, ánh
mắt không biết nên nhìn về đâu.
“Cô không khó chịu sao?”.
Nam Dạ Tước vứa quần áo có dính không ít xăng, anh khó chịu đem quần áo đá
sang một bên, “Tầng hai có nhà vệ sinh, muốn tắm chung không?” “Không cần” Dung Ân không chút suy nghĩ, ngay lập tức từ chối.
“Cô thật háo sắc” , người đàn ông giọng nói dễ nghe mang theo sự cười nhạo, chân bước lên cầu thang, “Ở đó không chỉ có một phòng tắm, lên đây đi,
bộ dáng cô như vậy làm sao gặp được ai”.
Nằm trong bồn tắm tròn, Dung Ân chà sát mạnh lên toàn thân để tẩy bỏ mùi khó chịu, nước cũng đã thay vài lần, trên người cuối cùng cũng mang theo chút hương thơm của
sữa tắm, cửa đã khóa trái đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, ngay sau
đó mở toang, người đàn ông nghênh ngang cầm quần áo đặt ở cửa, “Đây là
cho cô”.
Dung Ân bàng hoàng, Nam Dạ Tước chỉ cười, ngay sau đó đóng cửa lại.
Cỡ quần áo vừa vặn, ngay cả số đo áo ngực cũng đúng, Dung Ân mặc xong,
bước đi chân trần ra ngoài, bên trong phòng khách rộng lớn, trống không, ngay cả Nam Dạ Tước cũng không biết đã đi đâu.
Đi lên hành lang, tầng hai có rất nhiều phòng, toàn bộ đều được trang trí, bày biện xa hoa lộng lẫy, không khó nhìn ra con mắt thẩm mĩ của chủ nhân.
Phía trước, truyền đến tiếng nói chuyện láng máng, Dung Ân theo âm thanh
vọng lại đi tới, chỉ thấy cửa thư phòng khép hờ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy Nam Dạ Tước đang ngồi ở trước bàn làm việc.
“Tước thiếu, đây là thông tin của những nhà dưới….”
“Xử lí sạch sẽ rồi chứ?”
“Vẫn theo qui tắc cũ, không lưu lại nhân chứng sống…”
Dung Ân cả kinh, xoay người toan bước đi.
“Ai đó?” Sự thận trọng khiến người đàn ông vô cùng nhạy cảm, đã nhanh chóng ra mở cửa, Dung Ân bị một lực mạnh kéo vào phòng, chờ cô đứng vững, một vật lạnh toát cứng rắn đã kề sát trên đầu.
Nam Dạ Tước tốc độ hành động rất nhanh, đem đồ đạc để trước mặt cất vào trong ngăn kéo, nhưng, chính là vẫn thu trọn vào tầm mắt Dung Ân.
“Làm thế nào cô vào đây được?”
Bên tai, vang lên âm thanh tiếng kéo cò súng.
Dung Ân không nghĩ sẽ tự chính mình rơi vào hoàn cảnh này, ngày hôm nay, cô
đã hai lần chạy đến ranh giới của tử thần, dường như đang nằm mơ, toàn
thân cô mông lung mờ mịt, “Tôi không thấy anh nên đi tìm”.
“Tước thiếu?” Ý tứ của A Nguyên đã quá rõ ràng, chỉ chờ lệnh của Nam Dạ Tước.
Dung Ân toàn thân run rẩy, ánh mắt đối diện sự bén nhọn tối tăm của người đàn ông, “Không có anh, tôi không ngủ được một mình”.
Nam Dạ Tước mi tâm nhíu lại, đối với một câu nói này, dường như rất hứng
thú, không ngờ lúc cô nói dối, mặt cũng không đỏ, “A Nguyên, cậu về
trước đi”.
“Nhưng….” Tin tức trọng yếu như vậy, Nam Dạ Tước không nên đối với Dung Ân mất cảnh giác.
“Lúc đi nhớ cẩn thận, coi chừng có kẻ bám đuôi”.
“Vâng” A Nguyên cất thứ gì đó vào trong túi áo, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.
“Một mình không ngủ được?” Nam Dạ Tước nằm thoải mái, lưng dựa vào ghế tựa,
tay hướng về phía Dung Ân, vẫy vẫy, “Qua đây, tôi sẽ ngủ cùng cô”.
“Nam Dạ Tước” Dung Ân đứng yên tại chỗ, bởi vì thư phòng rộng lớn, lời nói
rơi vào khoảng không trống rỗng cũng trở nên xa xăm vang vọng, “Rốt cuộc anh là ai?”.
Mười ngón tay người đàn ông đan chéo, khủy
tay chống lên chỗ tay cầm của ghế, ánh mắt tựa như đang thưởng thức,
thần sắc, cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối, mang theo ý cười, cô nhìn không thấy sự rạng ngời ở đáy mắt anh, “Cô yên tâm, tôi sẽ không ăn cô”.
Dung Ân xoay người, cô rốt cuộc chỉ là người bình thường, vừa rồi bị đe dọa
bằng súng, hai chân sớm đã mềm nhũn vô lực, khi bước đến cửa, lại bị một cánh tay túm chặt lại, cô không chút nghĩ ngợi vung ra, chỉ nghe thấy
tiếng kêu lên bất chợt của người đàn ông phía sau.
Chỗ bị thương đập vào cánh cửa, Nam Dạ Tước nắm chặt tay, vẻ mặt dường như có chút đau đớn.
“Anh không sao chứ?” Anh vươn tay lên, mu bàn tay đã sớm sưng phù, còn có
máu tụ, trông vô cùng thê thảm. Dung Ân dừng bước, sắc mặt cũng mềm mỏng hơn, giọng nói áy náy, “Xin lỗi, tôi không cố ý”. Nam Dạ Tước đẩy bả
vai cô bước ra ngoài, đi tới phòng ngủ tìm thuốc mỡ, động tác xoa bóp
vụng về, Dung Ân đứng ở cửa, dưới ánh đèn màu cam bao trùm, chỉ nhìn
thấy tấm lưng anh, không nhìn ra sắc mặt. Cô, dường như không còn phân
biệt tốt xấu. Hai chân không nghe lời đi đến bên cạnh Nam Dạ Tước, lấy
từ tay anh lọ thuốc mỡ, bóp ra một chút vào mu bàn tay rồi xoa nhẹ, đặt
tay mình áp lên mu bàn tay Nam Dạ Tước, chậm rãi xoa bóp. Một tay cầm
ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, người đàn ông cảm giác được sự dịu
dàng, đầu ngón tay cong lên, vững vàng đem ngón tay cô nằm trọn trong
lòng bàn tay mình. “Máu tụ nếu không tan, sẽ khôn