
bốn trăm tệ, anh đưa tôi đi làm, thấy thế nào?”
Nhìn bộ dạng vùi đầu lục tìm hoá đơn, sổ sách của anh ta kìa, thật là chăm chú, Tô Duyệt Duyệt ngồi xổm bên cạnh anh ta, tiếp tục kỳ kèo giá
cả. Ai ngờ Doanh Thiệu Kiệt vẫn kiên quyết nói: “Sáu trăm tệ.”
“Bốn trăm.”
“Sáu trăm.”
Úi giời, ra giá thì tuyệt nhiên không thấy nói lắp tẹo nào, Tô Duyệt
Duyệt nghiến chặt răng, liệu có phải anh ta chỉ nói lắp tuỳ từng trường
hợp không nhỉ? Mình đã nhún nhường lắm rồi mà anh ta vẫn cứ khăng khăng
đòi mình sáu trăm tệ, rõ ràng là một tay keo kiệt, bủn xỉn.
“Không được, tôi chỉ trả bốn trăm thôi.”
“Thấp, thấp quá, sáu trăm, mới được.”
“Doanh Thiệu Kiệt, sao anh keo kiệt thế nhỉ, nếu tôi không đi xe của
anh thì anh làm gì có đồng khỉ mốc nào, tôi đi nhờ xe anh, anh còn kiếm
thêm chút ít, vô duyên vô cớ có được bốn trăm tệ, chẳng phải tốt hơn
sao?! Bù đắp phí hao mòn xe còn gì!”
Tô Duyệt Duyệt vừa mới nói nhẹ nhàng được một chút đã lại lên giọng
ngay, Doanh Thiệu Kiệt không thèm để ý, thấy cô không quan tâm tới hoá
đơn, sổ sách thì liền thu dọn chúng lại.
“Này, anh đừng có phớt lờ tôi như thế nhé!”
Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ anh ta cũng thật là bình tĩnh, cuộc thương
lượng này sắp đi và hồi kết rồi ư, đã bắt đầu thu dọn hoá đơn, sổ sách
rồi kìa, còn không thèm để ý tới mình, vậy là buổi đàm phán này không có kết quả rồi!
“Sáu trăm.”
Rất lâu sau anh ta mới lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn khăng khăng cái
giá này, Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi, tức nước vỡ bờ: “Doanh Thiệu
Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự muốn lấy của tôi sáu trăm,
tôi nhất định sẽ dán một tờ thông báo thật to ở phòng làm việc của anh,
để mọi người đều biết anh đã lấy của tôi sáu trăm tệ!”
“Này, cô, cô nói khẽ thôi chứ!”
Doanh Thiệu Kiệt bỗng đứng dậy bịt chặt lấy miệng Tô Duyệt Duyệt, hai người phụ nữ đứng gần đó đưa mắt nhìn họ, một trong hai người lẩm bẩm:
“Ồ, con gái con đứa gào gì mà khiếp thế!”
Tô Duyệt Duyệt sững người, con gái con đứa thì sao chứ? Đây là đang
trả giá đi xe nhé! Với tính cách của cô, làm gì có chuyện để người khác
tuỳ tiện nói năng động chạm đến mình như vậy? Tô Duyệt Duyệt muốn gào to lên, song bàn tay của Doanh Thiệu Kiệt đã bịt kín miệng cô, chỉ có thể
uất ức cắn anh ta một cái, thế mà anh ta vẫn không chịu buông tay, đến
cả tiếng “ối” cũng không thấy kêu lên, ngược lại còn cười cười giải
thích với hai người phụ nữ kia: “Bạn, bạn gái cháu đùa, đùa ấy mà.”
Hai người phụ nữ nhìn Doanh Thiệu Kiệt đánh giá một lượt, khẽ nói: “Về đi! Về đi! Muộn rồi đấy!” Sau đó cũng tự động đi về.
“Sáu trăm, cả đi và về!”
“Nói xem, ai là bạn gái của anh chứ!”
Doanh Thiệu Kiệt vừa buông tay, Tô Duyệt Duyệt đã tức tối nhìn anh ta trừng trừng, nhìn mãi, nhìn mãi, hoả khí trong mắt cũng dần dần nguội
bớt. Lúc trước vẫn có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, vậy mà hiện tại chỉ còn hai người, bốn bề im phăng phắc.
“Lời tôi, tôi, vừa nói, cô đừng cho là thật.”
“Năm trăm cả đi và về.”
“Sáu trăm, cả đi, đi và về.”
“Đi về hằng ngày, nếu thiếu ngày nào, phải trả lại tiền tôi ngày đó.” Tô Duyệt Duyệt không hiểu vì sao cảm thấy bên tai nóng ran, không rõ
liệu mặt mình có phải cũng đang nóng bừng theo không.
“Được.”
“Đồ keo kiệt, ngày mai mấy giờ? Xe gì? Số bao nhiêu?”
“Ngày mai bảy giờ bốn mươi phút, ở, ở cổng, Polo màu đen, có hình Kình Thiên Trụ.”
“Xe nhân tình[1'>?” Tô Duyệt Duyệt cắt ngang lời Doanh Thiệu Kiệt.
[1'> Đàn ông ngoại tình thường mua xe Polo cho bồ, nên xe Polo được gọi là xe nhân tình.
Doanh Thiệu Kiệt ti hí mắt nhìn cô, rõ ràng đang lúng túng không biết phải nói gì. Tô Duyệt Duyệt chợt thấy ánh mắt đó rất ấm áp, còn mặt
mình lại nóng bừng hơn, nếu không phải lúc này là buổi tối, e rằng chàng trai trước mặt đã nhìn thấy rồi, vội nói: “Được, tôi biết rồi, chúc ngủ ngon!”
Một câu cụ thể cô cũng không hỏi, hấp tấp chạy về tầng nhà của mình,
Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy hơi khó hiểu nhưng nhìn theo bóng dáng tất
tưởi dưới ánh trăng kia, bất giác khoé miệng anh cong lên, hiện rõ một
nụ cười.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ ba mươi tám phút, Tô Duyệt Duyệt đã đứng
sẵn ở cổng đợi chiếc ô tô Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt, do hôm nay
đi chung xe nên cô ăn mặc đẹp hơn hôm qua một chút, áo khoác trắng, khăn quàng cổ hồng, khiến cô trông rạng ngời, tươi tắn hơn.
“Kia rồi!”
Chiếc Polo màu đen mau chóng đỗ xịch bên cạnh Tô Duyệt Duyệt, cùng
lúc cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai và điềm đạm chẳng
khác gì ngày thường của Doanh Thiệu Kiệt, trong khi Tô Duyệt Duyệt vẫn
còn bực bội chuyện tối qua, sau khi gặp anh ta về, lúc nào trong đầu cô
lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh ta, khi ngủ còn mơ thấy đang trả giá với anh ta nữa, cứ ngỡ cùng lắm mình cũng chỉ ngủ muộn hơn bình
thường một chút, nào ngờ suốt đêm cô chập chờn, tỉnh dậy rõ sớm.
“Xin chào!”
Doanh Thiệu Kiệt ra hiệu cho Tô Duyệt Duyệt lên xe, tuy nhiên cô gái ở bên ngoài lại đi thẳng tới cửa sau, kéo cửa leo lên ngồi, miệng nói
thao thao: “Tôi ngồi ở phía sau, mọi người nói vị trí an toàn nhất chính là ngồi sau tài xế, t