The Soda Pop
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322580

Bình chọn: 9.00/10/258 lượt.

u hài lòng nói với Tô Duyệt Duyệt: “Hoan

nghênh cô chính thức gia nhập JSCT!”

“Cảm ơn!”

“Thứ Hai tuần tới, khi cô đến công ty, Amy sẽ làm thẻ nhân sự và danh thiếp cho cô, đồng thời cũng sẽ đưa cô đến văn phòng mới.”

“Ồ, vâng.”

Quản lý Tiêu giao hợp đồng lại cho Amy, chào tạm biệt Tô Duyệt Duyệt

một cách khách khí, thậm chí còn mở cửa cho cô, Tô Duyệt Duyệt nghĩ mình đã trở thành đồng nghiệp của Quản lý Tiêu thì điều này mình nên tự làm

mới đúng, vì thế cô vội vàng tiến lên trước, nói: “Cứ kệ tôi.”

“Mà này, Tiểu Tô, cô có tên tiếng Anh không?”

Tiểu Tô?

Bỗng nhiên có cảm giác thân thiết hơn hẳn, Tô Duyệt Duyệt lập tức nói: “Khi còn đi học, mọi người gọi tôi là Sue.”

Sue, giống hệt họ của cô[2'>, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất hay, chỉ là

không mấy khi dùng đến, bây giờ thuận theo văn hoá doanh nghiệp, sẽ

“giao” cái tên này cho họ vậy.

[2'> Trong tiếng Trung, Tô đọc là /su/, đọc lái ra là Sue.

“Này, Amy, khi làm thẻ nhân sự, nhớ đưa tên này vào.”

“Tôi biết rồi.”

Tô Duyệt Duyệt hít một hơi thật sâu khi ấn nút thang máy, rời khỏi

tầng lầu của công ty nhánh PT thuộc Tập đoàn JS, bắt đầu từ tuần sau,

mình sẽ làm việc trong doanh nghiệp thuộc top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới này, không dễ dàng đâu, tuy bị dao động mạnh nhưng cuối

cùng cô vẫn phải chấp nhận kết quả tàn khốc, vốn ban đầu định thương

lượng với Quản lý Tiêu nhưng lại bị bà ta thuyết phục rồi. Ôi, không còn cách nào khác, ai bảo mình yếu thế, ai bảo mình chuộng hư vinh, bị vẻ

ngoài hào nhoáng của họ đánh gục.

“Keng!”

Thang máy dừng lại, cửa mở ra, Tô Duyệt Duyệt liền bước vào.

“Ơ?!”

Thật trùng hợp, trong thang máy lại là anh chàng mất lịch sự đó nhưng đi cùng anh ta còn có một người nước ngoài. Anh ta đi từ tầng trên

xuống, Tô Duyệt Duyệt nghĩ bên trên có lẽ là người của tổng bộ khu Hoa

Đông, hiện tại cho dù anh chàng mất lịch sự này có phải đang nịnh bợ

người nước ngoài hay không, cô cũng không nên tính toán với anh ta làm

gì.

Anh chàng “mất lịch sự” nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt liền chủ động nở nụ

cười, người nước ngoài bên cạnh cũng cười với cô, khuôn mặt cau có của

Tô Duyệt Duyệt đã dãn ra, cô cũng cười đáp trả.

Một thang máy ba người, cũng không biết là cười cái gì, chỉ biết mọi

người đều đang khoe nụ cười của mình, Tô Duyệt Duyệt hơi bĩu môi, trong

lòng chắc mẩm đây là một trong những văn hoá doanh nghiệp: cười ngốc

nghếch.

Sau khi thang máy xuống đến tầng cuối cùng, Tô Duyệt Duyệt bước ra,

tuy sự việc chỉ xảy ra trong vòng mười mấy giây nhưng nó thực sự rất

ngột ngạt. Tô Duyệt Duyệt chỉnh trang lại quần áo, từ xa đã nhìn thấy

Mèo con đang tiến lại hỏi han rất thân tình: “Duyệt Duyệt, ký rồi chứ?

Bao nhiêu tiền?”

“Suỵt… suỵt…”

Mắt một mí quả là nhỏ, nháy liền mấy cái mà Mèo con vẫn không nhìn

ra, cho đến khi mặt cô đỏ bừng, vội vã bước tới trước mặt Mèo con, khẽ

trách móc: “Nói nhỏ chút, đây là toà nhà tổng bộ của người ta đấy.”

“Ồ, đúng đúng, chúng mình lên xe rồi nói.”

“Phải rồi, sao cậu quay lại vậy?”

“Mình phóng đi rồi mới phát hiện ra không có chỗ đỗ xe, đi loanh

quanh rồi quay trở lại. Hơn nữa, mình bỗng nhiên nhớ ra cậu không có

điện thoại di động nên ở đây đợi cậu.”

Hai người cứ thế đi về hướng nam, bãi đỗ xe phía nam của toà nhà là

nơi để khách tạm dừng chân, tiếng đầu thu phí mười tệ, tiếng tiếp theo

sẽ thu tám tệ, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy hơi ngại nhưng Mèo con lại không

để ý, đứng đợi Tô Duyệt Duyệt lên xe, anh bảo vệ thu phí nhìn thấy người đẹp Mèo con liền ân cần, niềm nở, hỏi: “Về rồi à?”

“Vâng!”

“Sau này nhớ đến nhiều vào nhé!”

“Tất nhiên rồi, bạn tôi sau này sẽ làm việc tại đây mà.”

Nói xong, Mèo con kéo Tô Duyệt Duyệt ra khoe khoang, anh bảo vệ ngó

đầu vào trong, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt sau cặp kính gọng đen

đó, dường như vẻ mặt anh ta có chút tiếc nuối nhưng ngay lập tức gượng

gạo cười, nói: “Nhìn qua đã biết là một cô gái tài năng rồi.”

Hừm, nhìn qua đã biết là một cô gái tài năng, Tô Duyệt Duyệt “hừ, hừ” vài cái, “cô gái tài năng” chẳng phải là không có nhan sắc hay sao? Anh ta đúng là “trông mặt bắt hình dong” rồi.

Trên đường lái xe về, Mèo con hỏi Tô Duyệt Duyệt: “Nói đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”

“Đừng nhắc đến nữa, nhắc đến mình lại tức, lại buồn bực.”

“Buồn bực cái gì, không phải là top năm trăm thế giới sao? Vừa nãy

mình đã quan sát kĩ lưỡng một lượt rồi, người ra người vào tòa nhà đó

đều mặc đồ hiệu, không phải là hàng xa xỉ phẩm thì chí ít cũng là đồ cao cấp.”

“Thật sao? Mình không hiểu nhiều về hàng cao cấp, dù sao thì…” Tô

Duyệt Duyệt mím môi, tiếp tục nói: “Lương của mình có ba nghìn rưỡi, còn là trước thuế nữa.”

“Ba nghìn rưỡi, trước thuế? Một phần tư của chiếc túi Gucci, còn là hàng giảm giá nữa.”

“Này, đừng so sánh tiền lương của mình với túi xách xấu đến nỗi không lọt vào mắt ấy.”

“Ồ, vẫn may, mình biết cậu không thích Gucci vì thế mới nói tới Gucci mà.” Mèo con rất hiểu Tô Duyệt Duyệt, để tránh mâu thuẫn, họ thường

xuyên đem những đề tài không làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người ra để nói.

“Ôi, mình phải tìm phòng đây.