
Anh Dâm[1'>!
[1'> Trong tiếng Trung, từ “Doanh” đọc là /yíng/, Tô Duyệt nghe thành /yín/, nghĩa là “Dâm” nên gán cho anh ta cái tên này.
“Phụt!”
Tô Duyệt Duyệt bụm miệng cười, không ngờ con người không có liêm sỉ,
ngay cả cái tên cũng thấy “dớ dẩn”. Nhưng vẫn may anh ta không phải cùng một tầng lầu với mình. Cũng không biết tại sao toà nhà của Tập đoàn JS
lại xuất hiện những người có tố chất như vậy, may mắn, mình không liên
quan gì đến anh ta, nếu mình phải làm việc với người đàn ông như vậy,
cộng thêm việc khinh thường anh ta, nhất định mình cũng sẽ coi thường
chính bản thân mình.
“Chào buổi sáng!”
Gớm, nhìn thấy gái đẹp, nói năng nhanh nhẹn hẳn. Thang máy vừa tới,
trước khi Tô Duyệt Duyệt bước vào trong, còn khinh khỉnh nhìn theo bóng
dáng của anh chàng mất lịch sự kia, chửi thầm.
Lên đến tầng mười sáu, Tô Duyệt Duyệt ngồi chờ ở phòng tiếp đón, nhìn thấy trên giá sách có tạp chí mới liên quan đến Tập đoàn JS, cô bước
lại xem, lật bừa mấy trang, uống thêm một ít nước ấm. Thực tế, nhân viên lễ tân phục vụ rất chu đáo, chỉ xét về khía cạnh được phục vụ tận tình
trong khi chờ đợi đã đủ khiến người ta có cảm giác đây là tác phong của
một công ty lớn. Tô Duyệt Duyệt xưa nay làm việc trong doanh nghiệp tư
nhân, tuy thỉnh thoảng tiếp xúc với doanh nghiệp nước ngoài nhưng có thể nhận thấy rõ sự khác biệt rất lớn giữa doanh nghiệp tư nhân với doanh
nghiệp nước ngoài, chẳng hạn doanh nghiệp nước ngoài hàng đầu như Tập
đoàn JS này, rất nhiều chi tiết trong cách bài trí của họ đã phản ánh
nền văn hoá doanh nghiệp được kế thừa gần trăm năm nay.
Khoảng mười lăm phút sau, Tô Duyệt Duyệt được một cô gái trẻ đưa đến
phòng họp nhỏ bên cạnh phòng Nhân sự, tiếp đó, cô gái trẻ nói: “Cô Tô,
tôi là Amy - HR officer[1'> của JSCT. Chúng tôi đã xem hồ sơ của cô, đây
là hợp đồng của chúng tôi, mỗi mẫu ba bản, cô ký xong, chúng tôi sẽ đóng dấu, sau khi hợp đồng có hiệu lực, công ty sẽ lưu lại một bộ, cô giữ
một bộ, một bộ nữa giao cho Cục Nhân sự.”
[1'> Human Resource officer: chuyên viên nhân sự.
“Vậy để tôi xem xem sao.”
Tô Duyệt Duyệt nhận bản hợp đồng lao động, cẩn thận xem xét, có hai
khoản quan trọng nhất, thứ nhất là nơi ghi tên người nhận tài khoản, thứ hai là tiền lương.
“Cái gì?! Ba nghìn năm trăm?!”
Đôi mắt một mí của Tô Duyệt Duyệt bỗng mở to hết cỡ, cô đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi, muốn nhìn cho thật rõ nhưng con số ở trước mắt
kính kia vẫn không thay đổi: ba nghìn năm trăm tệ, đầu dòng còn có hai
chữ: trước thuế.
Chẳng phải đây là doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp hàng
đầu thế giới vừa mạnh vừa có tiền sao? Tại sao tiền lương lại chỉ có như vậy? Tập đoàn JS, tập đoàn Jianshang[2'>, đã lừa gạt tình cảm của mình,
sức lực của mình. Tô Duyệt Duyệt đang bay bổng trong những giấc mơ về
tương lai, bỗng chốc sự hưng phấn đó như từ trên cao tít trượt thẳng
xuống đáy. Ban đầu, cô tràn đầy hy vọng vác thân đi phỏng vấn, chưa cần
nói phải qua “năm cửa chém sáu tướng”, còn phải xin nghỉ để đi phỏng vấn bốn lần, mỗi lần đều được chứng kiến đối thủ cạnh tranh của mình bị
quét từng nhóm, từng nhóm như lá rụng mùa thu. Nếu sớm biết tiền lương
chỉ có vậy, Tô Duyệt Duyệt đã không cố gắng chen lấn tàu điện ngầm, rồi
đi xe buýt cả chục cây số chỉ để tranh giành vị trí “chuyên viên quản lý hợp đồng Công ty nhánh PT Tập đoàn JS trong top năm trăm thế giới.”
[2'> Jianshang: phiên âm tiếng Trung, có nghĩa là gian thương. Ở đây, Tô Duyệt Duyệt muốn nói Tập đoàn JS là viết tắt của Tập đoàn gian
thương.
Còn nữa, hôm nay cô đã đặc biệt để Mèo con lái chiếc Smart của cô ấy
đưa cô tới đây, giờ cô ấy mà biết cô đã nỗ lực hết sức chỉ để giành được món tiền lương thấp như thế này, chẳng phải sẽ cười cô thối mũi sao?
“Cô có vấn đề gì không?” Amy thấy dáng vẻ bần thần của Tô Duyệt
Duyệt, bàn tay cầm bút nắm chặt lại thành nắm đấm thì bất giác hỏi,
giọng nói rõ ràng là đã vô cùng ngạc nhiên.
“Tiền lương là ba nghìn năm trăm tệ trước thuế phải không?”
Tô Duyệt Duyệt vẫn ôm một chút hoang tưởng là mình cầm nhầm hợp đồng
thì Amy lại khẳng định một lần nữa, chắc như đinh đóng cột: “Cô Tô,
trong hợp đồng đã viết rất rõ rồi.” Móng tay sơn vẽ kiểu Pháp lưu lại
vết mờ trên bản hợp đồng, sau ba nghìn năm trăm tệ còn viết “tiền thưởng cuối năm là hai tháng lương, căn cứ vào sự đánh giá thành tích thực tế
cuối năm để thẩm duyệt. Công ty trợ cấp chi phí đi lại mười lăm tệ một
ngày, tiền ăn mười tệ một ngày, những phúc lợi khác căn cứ vào thông báo cuối năm để cấp phát”.
“Khi phỏng vấn, tôi điền vào mức lương hy vọng là năm nghìn tệ, ở đây khác xa với mức lương kỳ vọng mà tôi đã điền.”
Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng chịu không nổi mà nói thẳng ra, song
trước sự chất vấn của Tô Duyệt Duyệt, Amy lại không hề tỏ ra lo lắng như cô tưởng tượng, ngược lại, cô ấy cầm lấy hợp đồng, nhìn một lượt, nói
thẳng tưng bằng giọng hách dịch: “Cô Tô, tiền lương tương ứng với giá
trị của vị trí đó, nếu cô còn thắc mắc, tôi có thể mời quản lý tới nói
chuyện với cô nhưng…”
“Vậy phiền cô mời Quản lý Tiêu lại nói c