
huyện với tôi.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ dù sao cũng đã đến rồi, “đập một cái bình vỡ thì
vẫn chỉ thu lại được những mảnh vỡ mà thôi”, phải trực tiếp nói chuyện
với lãnh đạo, vì thế chưa đợi Amy nói xong, cô liền ngắt lời một cách
thô lỗ, cũng coi như tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ban đầu, khi công ty
nhánh có tên là PT trực thuộc Tập đoàn JS phỏng vấn đã nói rằng cần
người tới làm ngay, vì thế cô sau khi biết mình đã trúng tuyển, đã rất
kích động, xin nghỉ việc luôn, ai ngờ họ lại lừa gạt tình cảm của mình,
thủ tục đã làm xong hết, cũng đã kiểm tra sức khoẻ rồi, hỏi lương bao
nhiêu, thấy cũng xấp xỉ kỳ vọng của mình, nào ngờ giờ ký hợp đồng lao
động chính thức mới thấy trên giấy trắng mực đen ghi rõ số lương là “ba
nghìn năm trăm tệ trước thuế”. Trước thuế, vẫn là trước thuế, đừng coi
thường chữ “trước” nhỏ bé, chênh lệch không ít đâu nhé!
Amy đờ ra một lát, nghĩ cô gái đeo kính trước mắt này thật lợi hại,
chẳng qua Amy chỉ nói thế cho có lệ thôi, ai ngờ cô ta lại muốn gặp Quản lý Tiêu thật, cô bĩu môi một cái, thong thả đứng dậy, nói: “Cô đợi
nhé!”
Amy rời khỏi căn phòng họp nhỏ bé.
Căn phòng họp này không có cửa sổ, điều hoà mới vừa bật lên, ngột
ngạt, khó chịu vô cùng, Tô Duyệt Duyệt xem lại bản hợp đồng lao động,
trong lòng cảm thấy bức bối. Cô không phải mới vừa chân ướt chân ráo ra
trường, may mắn đã từng làm việc ở hai công ty, nói thế nào thì cũng đã
có một năm rưỡi kinh nghiệm làm việc chứ chẳng chơi. Hơn nữa, vị trí cô
ứng tuyển không phải là chuyên viên quản lý hợp đồng sao? Trên hợp đồng
viết rõ rành rành tiêu đề bằng tiếng Anh là “Specialist”, “Specialist”
có nghĩa là chuyên gia chứ còn là gì nữa. Lúc trước, khi nói với bố mẹ
cô muốn đổi việc, cô còn khoe khoang một hồi, nói đây là một công việc
tốt thuộc doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế
giới, nhất định sẽ là một doanh nghiệp ba cao: lương cao, phúc lợi cao,
danh tiếng cao. Lúc đó, bố mẹ còn khen cô có năng lực. Bây giờ thì ngược lại, không phải cô dát vàng lên mặt mà là đắp bột, làm cho da mặt mình
dày thêm lớp nữa.
Mà không biết công ty trả bao nhiêu tiền lương cho người trúng tuyển
cùng đợt với cô nhỉ? Ban đầu khi phỏng vấn, công ty nói muốn tuyển hai
người, Tô Duyệt Duyệt nghĩ, nếu mình có thể nói chuyện với Quản lý Tiêu, có lẽ sẽ giành được một chút quyền lợi gì đó chăng.
Nhưng Quản lý Tiêu mà Amy nói tới mãi vẫn chưa thấy lộ diện, ban đầu
Tô Duyệt Duyệt còn cảm thấy khó chịu, nhưng hai mươi phút sau, trong
lòng bỗng sinh nghi: “Liệu có phải cô ta đang đùa bỡn mình hay không?”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên mặc váy màu xám đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đẫy đà, xem ra rất dễ gần. Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang
quan sát, người phụ nữ trung niên đã giơ tay ra, nói: “Chào cô, tôi là
Ella Xiao, tổng phụ trách quản lý lương của bộ phận Nhân sự. Ban nãy,
Amy nói với tôi, cô có chút thắc mắc về hợp đồng, tôi nghĩ chúng ta có
thể ngồi trao đổi với nhau một chút.”
Thấy Quản lý Tiêu đưa tay ra, Tô Duyệt Duyệt cũng đứng dậy bắt tay.
Quản lý Tiêu bỗng nhiên đưa mắt nhìn Amy, Amy hiểu ý vội đóng cửa
lại. Tình thế lập tức trở thành hai đối một, nói thực, do phải chờ đợi
và tình thế bất ngờ thay đổi, cơn bực tức ban nãy đã nguội đi đáng kể.
Đặc biệt là bàn tay ấm áp, đầy khí chất cùng giọng nói nhẹ nhàng của
Quản lý Tiêu thực sự đã khiến nỗi bực tức trong cô đã nguội lạnh hoàn
toàn.
“Chắc cô thắc mắc về tiền lương.”
Quyền phát ngôn của Tô Duyệt Duyệt bị Quản lý Tiêu - người ở vị trí
chủ động - cướp mất, những lời kìm nén trong họng bỗng nghẹn lại, cô
đành nói: “Là thế này, trước tôi có viết trong cột “nguyện vọng lương”
là năm nghìn tệ, nay quý công ty lại trả tôi ở mức ba nghìn năm trăm tệ, có vẻ quá ít so với nguyện vọng của tôi, công ty tôi hiện đang làm cũng trả tôi ba nghìn tệ, còn có nhiều phúc lợi, tính ra còn cao hơn quý
công ty một chút.”
Những lời Tô Duyệt Duyệt nói là thật, bởi vì làm công việc xuất nhập
khẩu trong doanh nghiệp tư nhân đó, căn cứ vào quy tắc thoả thuận ngầm
trong công ty, lương cơ bản của mỗi người tuy chỉ có một nghìn sáu trăm
tệ nhưng bù lại, có không ít phúc lợi thông qua hình thức khác như hoá
đơn để tính thêm.
“Cô Tô, tôi nghĩ chắc đây là lần đầu tiên cô làm việc với doanh
nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, mấy lần phỏng vấn trước, vì tôi đang
bận họp tại Bắc Kinh nên không kịp tham dự. Về vấn đề phúc lợi và vấn đề tiền lương của công ty chúng tôi, tôi nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải
thích rõ ràng cho cô hiểu.”
Quản lý Tiêu lật đến phần lương trong bản hợp đồng, giải thích với Tô Duyệt Duyệt: “Tập đoàn JS của chúng tôi ở Trung Quốc đã gần hai mươi
năm rồi, có thể coi là một trong những doanh nghiệp có vốn đầu tư nước
ngoài xuất hiện tương đối sớm. Trong vòng năm năm gần đây, Tập đoàn JS
của chúng tôi hằng năm đều giành được danh hiệu doanh nghiệp tốt nhất
trong ngành, vì sao có được điều này?”
Quản lý Tiêu cười một cách ôn hoà, đôi môi đó tuy không quyến rũ,
cũng không mê hoặc người khác nhưng lại phác họa một sự bình tĩnh và
vững