
Vu Phong, tuy nhiên, chuyện xui xẻo cứ bám riết lấy họ không
buông tha, khi Thao Thao bốn tuổi, trong một lần đưa Thao Thao đi chơi,
Doanh Thiệu Kiệt đã không cẩn thận để bọn buôn người bắt cóc mất Thao
Thao, chị anh không thể chịu nổi hai cú sốc quá lớn nên đã mắc bệnh trầm cảm mà chết trong bệnh viện.
Lúc Doanh Thiệu Kiệt kể chuyện cho Tô Duyệt Duyệt nghe, hai người đã
đi ba vòng quanh vườn hoa Mỹ Lệ, mỗi bước chân anh đều nặng nề, chất
chứa đầy tâm sự, trong lời nói chốc chốc lại toát ra vẻ hổ thẹn và áy
náy. Tuy Tô Duyệt Duyệt rất muốn khen ngợi anh tối nay chẳng hề nói lắp
câu nào, nhưng nghĩ tới tâm trạng của anh lúc này, thấy rằng mình chỉ
nên là người nghe thì cần lắng nghe chăn chú từng câu từng chữ. Song cô
đã nghĩ quá sâu xa rồi, bởi lẽ khi Doanh Thiệu Kiệt kể chuyện về chị,
dường như anh đã giấu đi một chi tiết quan trọng, điều này khiến toàn bộ hồi ức mất đi sự trọn vẹn. Rốt cuộc anh đã giấu đi điều gì?
“Thao Thao bây giờ ổn chưa?” Tô Duyệt Duyệt hỏi anh.
“Cậu bé đã rất, rất cởi mở rồi.” Sau khi kể xong mọi chuyện, anh lại
trở về tật nói lắp của mình. Một đứa trẻ ngoan, nỗi khổ mà nó phải gánh
chịu có lẽ người lớn không thể hiểu nổi, nghĩ tới buổi chiều nay ở đồn
công an bị nó nhổ nước bọt vào mặt, cô không trách nó, mà cảm thấy nó
rất đáng thương, cần yêu thương nhiều hơn, thế là nói: “Sau này, anh
muốn dẫn Thao Thao đi chơi đâu thì gọi tôi nhé. Tuy cậu bé bây giờ rất
ghét phụ nữ nhưng tôi nghĩ nó thực sự cần có tình yêu thương của phụ nữ. Tôi sẽ dẫn Bồn tắm nhỏ đi cùng, nghe nói động vật có thể an ủi con
người.”
Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn cô gái bên cạnh mình, cô ấy thật tốt bụng, sự tốt bụng này xuất phát từ đáy lòng chứ không phải vì bất cứ điều gì
khác.
Có lẽ anh nên vượt qua rào cản về tình cảm để nói với cô một vài lời
nào đó, bàn tay nắm lại, rồi lại thả lỏng ra, tiến lại phía cô, đột
nhiên một giọng phụ nữ trung niên cất lên oang oang, đập tan niềm kích
động vừa nhen nhóm trong lòng anh.
“Tiểu Doanh này, căn phòng nhỏ ở cột đá thứ ba của cậu đã có ai thuê chưa?”
Đó là cô Trương hàng xóm đối diện nhà anh, con gái cô Trương lấy
chồng nước ngoài, cô Trương vừa trở về sau ba tháng sống bên châu Âu,
lúc này gặp Doanh Thiệu Kiệt, chợt nhớ trước hôm ra nước ngoài có nghe
nói Doanh Thiệu Kiệt đang muốn cho thuê nhà, bèn lớn tiếng hỏi thăm.
Tô Duyệt Duyệt sững người lại, căn nhà nhỏ ở cột đá thứ ba? Đó chẳng
phải là căn phòng cô đang thuê sao? Lẽ nào...? Nghĩ đến đây, đôi mắt một mí sau cặp kính cận ngước lên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông bên
cạnh.
“Có, có rồi.” Doanh Thiệu Kiệt bất ngờ trước câu hỏi của cô Trương,
ấp úng nói không nên lời. Kỳ thực, từ lâu anh đã muốn nói với cô gái bên cạnh rằng đó là nhà của mình, nếu anh có dũng khí hơn một chút thì
chuyện này có lẽ phải đi hết vài vòng quanh vườn hoa Mỹ Lệ mới có thể
giải thích rõ ràng, nào ngờ còn chưa nói ra đã bị người khác khơi mào
trước, đẩy mình vào thế bị động.
“Ồ, có người thuê rồi thì tốt quá. Đây là bạn gái của cậu à? Tôi vừa
đi có ba tháng mà cậu đã có bạn gái rồi! Cậu ấy à, có bạn gái mà không
nói với cô Trương này một tiếng. Ngày đó, tôi giới thiệu con gái của tôi cho cậu, nhưng cậu có để ý đến đâu, hóa ra đã có người yêu rồi.” Cô
Trương cười nói vui vẻ, thấy Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng, cô gái bên
cạnh cứ tròn xoe mắt nhìn anh thì vội vã xin phép phải về nhà để dành
không gian cho hai người nói chuyện.
Tuy nhiên, cô Trương không biết được rằng, những lời cô nói vừa nãy đã gây nên một “chiến trường mịt mù khói súng”.
“Duyệt Duyệt, tôi, tôi, kỳ thực, tôi...” Doanh Thiệu Kiệt đang muốn
giải thích thì đã thấy đối phương đứng chắn ngang trước mặt mình, nói:
“Doanh Thiệu Kiệt, tôi và anh tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, sao anh có thể lừa dối tôi như vậy chứ? Chẳng trách cột đá thứ ba anh quen thuộc
đến thế, hóa ra nhà tôi thuê cũng là nhà của anh. Hừm, còn lấy tiền nhà
đắt nữa chứ, trang hoàng tinh tế ư, hừm, hóa ra kẻ biến trang hoàng tinh tế thành trang hoàng tinh giản là anh. Đồ lừa dối, cuối cùng thì tôi
cũng đã túm được tay chủ nhà rồi. Nhìn xem, trong một tháng tôi phải đưa anh bao nhiêu tiền? Tiền xe sáu trăm tệ, tiền nhà một nghìn năm trăm
tệ, tổng cộng là hai nghìn một trăm tệ. Anh thật quá đáng!”
“Duyệt Duyệt, tôi, tôi, tôi định, tôi... Tôi thực sự muốn nói cho cô
biết.” Doanh Thiệu Kiệt cuống quýt nhưng càng cuống quýt thì càng không
thể nói rõ ràng, Tô Duyệt Duyệt không đợi anh giải thích, “hừm” một
tiếng lạnh lùng nói: “Tôi quyết định phải có giới hạn rõ ràng với anh!”
Sải bước lên phía trước, Tô Duyệt Duyệt ngoái đầu lại, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ “hừm” một tiếng trong cổ họng.
Cô bực mình bỏ đi, nhưng thật ra cô đã dành khoảng thời gian bằng
mười bước chân để anh giải thích, cô đã đếm mười bước nhưng thấy phía
sau không có phản ứng gì, thì ra anh ta đối với mình chỉ là bạn bè thông thường. Nói thực, vừa rồi tuy cô có bực bội, song suy đi tính lại, sáu
trăm tệ tiền xe và một nghìn năm trăm tệ tiền nhà cũng không có gì quá
đáng, chỉ ghét anh ta