Duck hunt
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323254

Bình chọn: 7.5.00/10/325 lượt.

đã không nói cho cô biết đó là nhà của anh ta,

chính là đã không thành thực với cô.

Doanh Thiệu Kiệt lặng lẽ nhìn cô bỏ đi, trong lòng không khỏi xót xa, anh thẫn thờ ngồi xuống vệ đường nghĩ ngợi, có lẽ ông trời muốn mình

mãi cô đơn, nếu không vì sao lại đẩy mình tới bước này, để cô ấy biết rõ “chân tướng” của ngôi nhà thuê?

“Hơ...”

Cười nhạt một tiếng, có lẽ cuộc đời là vậy.

Ngày hôm sau, Doanh Thiệu Kiệt đến đón Tô Duyệt Duyệt đi làm như

thường lệ, chỉ là giữa hai người vẫn không ai nói với ai câu nào. Doanh

Thiệu Kiệt đợi Tô Duyệt Duyệt nói trước, còn Tô Duyệt Duyệt lại đợi anh

lên tiếng trước, kết quả là suốt cả chặng đường, hai người họ không ai

chịu mở miệng.

Ngày hôm sau nữa cũng như vậy, giữa hai người, không ai chịu nói

trước, im lặng dường như là từ duy nhất để hình dung về họ. Cho đến ngày họp cuối năm của JSCT, khi Tô Duyệt Duyệt mặc một chiếc váy tím sẫm,

khoác chiếc áo gió xuất hiện trước mặt Doanh Thiệu Kiệt, anh hơi ngây

người một chút, nói: “Hôm nay cô rất đẹp.”

Tô Duyệt Duyệt khẽ hít vào một hơi, nhún vai nói: “Anh cũng vậy, rất bảnh trai.”

Quả thực, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với Doanh Thiệu

Kiệt, buổi họp cuối năm của JSCT sẽ chính thức đánh dấu thời khắc anh

bước vào JSCT với vai trò là người phụ trách dự án S. Trênđường đi, anh

muốn nói rõ chuyện này với cô gái đang ngồi phía sau xe nhưng nhìn vào

gương chiếu hậu, anh thấy cô từ đầu đến cuối chỉ ngó ra phía ngoài nên

lại thôi. Cô ngồi yên lặng, trên khóe môi hé nở một nụ cười trong sáng,

thuần khiết mà chỉ riêng cô mới có được. Nụ cười khiến anh trong phút

chốc trở nên lơ đễnh như kẻ mất hồn nhưng ngay sau đó anh lại bình tĩnh

trở lại, tập trung lái xe, cố kìm nén cơn sóng cứ trực trào dâng trong

lòng. Sự nghiệp, điều mà anh muốn vẫn là sự nghiệp, chẳng phải vậy sao?

Hôm nay, dường như mọi nhân viên trong JSCT đều không thể tập trung

làm việc, ai cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng tới giờ họp cuối năm. Hơn nữa, tất cả mọi người đều ăn mặc rất diện, mỗi năm một lần, lãnh đạo

của các bộ phận đều mong muốn các nhân viên của mình nổi bật một chút

trong giờ phút này, ngay cả một cô đã lớn tuổi ở bộ phận Tài vụ cũng

trang điểm thật đẹp. Trước khi buổi họp khai mạc khoảng một tiếng, Tô

Duyệt Duyệt bị Vu Tiểu Giai kéo vào nhà vệ sinh, bôi một lớp son lên môi dù cô không hề muốn một chút nào. Đúng lúc này, chuông điện thoại của

Tô Duyệt Duyệt kêu vang.

Nhìn thấy số điện thoại của công ty hiện lên, Tô Duyệt Duyệt nghe máy ngay, bên kia đầu dây là giọng của Ada - Thư ký của Tổng giám đốc, mời

cô lên phòng họp M ngay, CFO của khu vực Trung Quốc bộ thông tin Tập

đoàn JS muốn gặp cô.

Tô Duyệt Duyệt sửng sốt, CFO của khu vực Trung Quốc thuộc bộ phận

thông tin Tập đoàn JS ư, một vị lãnh đạo vô cùng cao cấp! Mọi người đều

gọi “vị quan lớn” này là “Củ khoai tây lớn”, “Củ khoai tây lớn” cho gọi

mình, chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.

“Tôi lên tầng trên trước đây.”

Không kịp để Vu Tiểu Giai vẽ mày kẻ mắt cho mình, Tô Duyệt Duyệt đã

ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, suýt chút nữa thì đâm sầm

phải Như An Tâm. Như An Tâm hỏi Vu Tiểu Giai xem có chuyện gì, Vu Tiểu

Giai đang cầm chiếc bút kẻ chân mày, lè lưỡi nhún vai tỏ ý không hiểu

tại sao.

Phòng họp M là một trong những phòng họp quan trọng nhất của JSCT,

nằm ngay bên cạnh phòng VIP. Phòng VIP có hai gian, mặc dù không lớn lắm nhưng chính là nơi làm việc của CEO và CFO khu vực Trung Quốc thuộc bộ

Thông tin Tập đoàn JS. Phòng họp M thường chỉ được sử dụng trong những

trường hợp đặc biệt, bình thường rất ít khi dùng đến nó.

“Sue, cô vào đi!” Ada nhìn thấy một cô gái đeo kính bước vào, liền

dẫn cô đến phòng họp M, nói thực, Ada không hề biết mặt người đồng

nghiệp mới đến JSCT làm việc chưa đầu ba tháng này nhưng nhìn vẻ mặt lo

lắng của cô thì Ada đoán được ra ngay cô là Tô Duyệt Duyệt.

“Cám ơn chị!”

Khi gõ cửa bước vào phòng họp M, một mùi hương xộc vào mũi cô, Tô

Duyệt Duyệt lo lắng nhìn quanh môi trường xa lạ này một lượt, chỉ thấy

người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang ngồi trên ghế dành cho lãnh đạo

cách cô khoảng ba mét, người phụ nữ này đưa mắt nhìn cô, mặt không chút

biểu cảm, lạnh lùng hỏi: “Cô là Sue?”

Tô Duyệt Duyệt khẽ “vâng” một tiếng, chợt cô nhìn thấy trên bàn có

một chiếc cặp tài liệu màu đen, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng

nhìn kĩ nhãn mác của nó, Tô Duyệt Duyệt nhận ra đó chính là cặp tài liệu mà cô mang từ Bắc Kinh về, cũng chính là cặp tài liệu cô nhận từ chỗ

Emma. Nhưng cặp tài liệu này lẽ ra đang ở chỗ Shelly mới đúng. Chiều

qua, Shelly hỏi mượn cô, sao bây giờ lại ở trong tay CFO.

“Tôi đã xem qua bản lý lịch của cô, khi vào JSCT cô mới chỉ có một

năm rưỡi kinh nghiệm làm việc, vẫn còn đang…” Người phụ nữ trung niên

này mặc một bộ váy lụa màu đen, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, liếc

nhìn Tô Duyệt Duyệt bằng ánh mắt khinhkhỉnh. Nhân viên trong công ty gọi bà ta là Chu Hâm, gán cho bà ta biệt danh “nữ thần khu vực Trung Quốc

bộ phận Thông tin Tập đoàn JS”, sự thật về việc bà ta ngoi được