
Tuấn là sẽ làm tốt công việc được giao như thế nào, nhưng tại sao lại để xảy ra sai sót này chứ? Hôm nay, sự việc rắc rối đến mức phải để Tống Dật Tuấn tới “thu dọn”! Nghe những lời nói vừa rồi giữa
Tống Dật Tuấn và Chu Hâm, mặc dù chưa đến nỗi gay gắt nhưng cũng có thể
thấy anh ta đã vì mình mà chống đối lại sếp. Như vậy, không biết mình có làm ảnh hưởng đến tương lai ở JSCT của Tống Dật Tuấn không nhỉ?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy rối bời, suy nghĩ cứ quấn chặt trong đầu
như một mớ bòng bong khiến cô không sao chịu nổi, nước mắt rơi lã chã.
Rất nhiều người ra ra vào vào nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại có người
trách móc cô chiếm dụng ô vệ sinh lâu quá, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng
cười nói vui vẻ của mọi người, có người bàn luận xem tập thể nào xuất
sắc nhất năm nay, cũng có người bàn luận về món quà bí mật trong trò rút thăm trúng thưởng vào buổi tối, có người lại nói đến việc tối nay sẽ có một vị khách bí mật, không biết là ai?
Khi mọi người đã đi hết, Tô Duyệt Duyệt quệt nước mắt, chuông điện
thoại reo lên một tiếng, đó là tin nhắn của Vu Tiểu Giai, cô ấy nói xe
đã sắp chạy rồi. Tô Duyệt Duyệt biết với bộ dạng này mà đi xuống chắc
chắn sẽ bị mọi người vặn hỏi, đành phải nói rằng mình đang bận việc nên
đến muộn một chút. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt cúi đầu,
bước liền hai bước, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một đôi giày da
bóng loáng, vừa ngẩng lên, chủ nhân của đôi giày đó đã đưa cho cô chiếc
khăn tay và nói: “Lau đi!”
Tống Dật Tuấn?
Dưới ánh đèn dịu nhẹ ở hành lang, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vẫn
rất cuốn hút, cô ngơ ngác nhìn anh trân trân đến độ quên cả việc cầm lấy chiếc khăn.
“Chúng ta sẽ là tập thể xuất sắc nhất hôm nay, vậy mà mắt cô đỏ hoe
như mắt thỏ vậy, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nói tôi bắt nạt,
ức hiếp cấp dưới đấy.”
Nói đoạn, Tống Dật Tuấn cẩn thận, nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt
cô, vốn chỉ có đôi mắt là đỏ nhưng không ngờ hành động quá đỗi dịu dàng
này của anh đã khiến cả khuôn mặt cô ửng đỏ, ánh mặt vội vàng lảng tránh nhìn ra chỗ khác, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng đầy mê hoặc truyền đến bên
tai: “Làm bạn gái anh nhé?”
“Hả?!”
Anh đã đổi cách xưng hô rồi ư? Cô giật bắn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn
anh đang đứng trước mặt mình, trông anh như một chàng hoàng tử chỉ có
trong truyện cổ tích, phong thái cao sang, tài hoa khiến người ta phải
ngưỡng mộ, lại thêm tướng mạo đẹp trai ngời ngời. Một người đàn ông ưu
tú như vậy sao có thể đột nhiên bày tỏ tình cảm với cô, một cô gái bốn
mắt, ngoại hình không có gì nổi bật, không có gì gợi cảm chứ?
Mình đang nghe nhầm chăng?
Hay là anh ta đang đùa giỡn mình?
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào…” Đúng
lúc này, nhạc chuông điện thoại lại vang lên, Tô Duyệt Duyệt như thể vừa vớ được máy phun khí rung trong lúc đang nghẹt thở, cô liền cầm điện
thoại, bấm nút nghe,
“Cô, cô đang ở đâu?”
Giọng nói từ trong điện thoại và từ phía cuối hành lang lần lượt
truyền đến, Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy Doanh Thiệu Kiệt đứng khựng lại vài giây khi nhìn thấy họ, rồi sải bước rất
nhanh, chỉ vài giây đã tới nơi.
“Anh tìm Duyệt Duyệt à?”
Tống Dật Tuấn đã đổi cách cưng hô, mặc dù Doanh Thiệu Kiệt cũng gọi
Tô Duyệt Duyệt như vậy, nhưng những lời này lại phát ra từ miệng của
Tống Dật Tuấn, hơn nữa tại nơi chỉ ba người họ đã chọc cho Doanh Thiệu
Kiệt nổi cáu. Bất cứ ai cũng không đủ khoan dung đối với kẻ tình địch
tiềm ẩn của mình. Trong khi Doanh Thiệu Kiệt cho rằng Tống Dật Tuấn tiếp cận Tô Duyệt Duyệt chỉ để đùa giỡn một cô gái ngây thơ, trong sáng. Mặc dù bản thân anh chưa hề biểu lộ tình cảm của mình với Tô Duyệt Duyệt,
hơn nữa mấy ngày nay, mối quan hệ giữa anh và cô vừa mới bình thường trở lại, trong anh đang ẩn chứa cảm xúc yêu đương mãnh liệt của một người
đàn ông, anh lạnh lùng nói với Tống Dật Tuấn: “Tôi thấy có người nói cô
ấy chưa lên xe, cho nên, cho nên…”
Vốn đang là nói với Tống Dật Tuấn nhưng bất giác anh lại đưa mắt nhìn về phía Tô Duyệt Duyệt, Tống Dật Tuấn hiểu rõ người đàn ông trước mặt
mình muốn nói gì, không đợi anh nói hết câu, Tống Dật Tuấn liền kéo tay
Tô Duyệt Duyệt, nói: “Không sao, để tôi đưa cô ấy đi.”
“Anh…”
Doanh Thiệu Kiệt trố mắt nhìn Tống Dật Tuấn cầm tay kéo Tô Duyệt
Duyệt đến chỗ cầu thang máy, trong lúc sửng sốt, anh chỉ thấy vẻ mặt cô
đang rất rối bời bỗng chốc trở nên ửng đỏ vì xấu hổ. So với Tống Dật
Tuấn, anh luôn tỏ ra lúng túng trước mặt phụ nữ, thậm chí còn không biết phải nói như thế nào. Anh biết rõ một cô gái như Tô Duyệt Duyệt sẽ
không thể không xao động trước một người đàn ông đầy mánh khóe như Tống
Dật Tuấn, anh nghĩ nếu vạch trần đối thủ của mình sẽ chỉ khiến cho mối
quan hệ giữa anh với Tô Duyệt Duyệt thêm gượng gạo. Đang mải mê suy nghĩ thì Tống Dật Tuấn đã đứng trước cửa thang máy, nói: “Thang máy đến rồi, cùng đi chứ?”
“Tôi còn có việc.”
Khi vào trong thang máy, Tống Dật Tuấn liếc nhìn người đàn ông đứng ở hành lang