
, đây là một “cuộc đua”, anh ta có thể hiểu rõ cảm giác thù
địch của Doanh Thiệu Kiệt đối với mình, đó là vì sự thân mật với Tô
Duyệt Duyệt. Có điều anh ta biết bản thân mình chưa chắc đã có thể trở
thành kẻ thắng cuộc trong cuộc đua này, vì Tô Duyệt Duyệt thẫn thờ rút
tay cô ra khỏi bàn tay anh, mặc dù động tác này chỉ diễn ra sau khi đã
đi vào thang máy nhưng ít nhiều có thể thấy rõ rằng, cô gái này không hề bị mê hoặc trước lời tỏ tình vừa rồi của anh.
Quả thật, trong lòng Tô Duyệt Duyệt lúc này đang rối bời, tim đập
loạn nhịp, hoàn toàn không chỉ là bởi lời tỏ tình đột ngột của Tống Dật
Tuấn, mà chính là ánh mắt của Doanh Thiệu Kiệt. Rõ ràng, ánh mắt anh vô
cùng khó chịu khi cô quá thân mật với Tống Dật Tuấn, thậm chí còn muốn
kéo cô về phía mình, chỉ có điều cuối cùng anh vẫn đứng ở đó, câu “tôi
còn có việc” chỉ là một cái cớ. Trong đầu cô chợt hiện lên tất cả khung
cảnh kể từ lúc quen biết Doanh Thiệu Kiệt, đột nhiên cô rất muốn gục đầu vào vai anh, kể cho anh nghe mọi nỗi ấm ức mà cô phải chịu đựng ngày
hôm nay, nhưng vì có sự xuất hiện của Tống Dật Tuấn, hoặc cũng thể là đã xảy ra tình huống mà cô không ngờ tới khiến cô nhất thời không biết
phải làm thế nào.
Ngồi trên chiếc Audi TT của Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt Duyệt cũng chẳng
buồn để ý chiếc xe này sang trọng hơn hẳn chiếc Polo của Doanh Thiệu
Kiệt, cô thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, thành phố đã lên
đèn sáng rực. Tống Dật Tuấn đang nói chuyện với cô nhưng cô lại chẳng
còn tâm trí đâu để đáp lại.
“Những gì anh nói vừa rồi là thật lòng, nếu anh cần thời gian, anh sẽ đợi.”
“Em…”
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy vô cùng đường đột khi một lần nữa anh lại đề
cập đến chuyện này, cô cũng bất ngờ đổi cách xưng hô, nghiêng mặt nhìn
Tống Dật Tuấn nhưng vẫn không nói được lời nào, vội đưa mắt nhìn về phía con đường trước mặt, thầm mong nhanh nhanh chóng chónh đến khách sạn để giải thoát tâm trạng rối bời này.
Anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khiến cô cảm thấy anh không có thật.
Khi đến khách sạn Châu Tế, Vu Tiểu Giai đang từ trong nhà vệ sinh đi
ra, thấy Tống Dật Tuấn và Tô Duyệt Duyệt cùng đến, cô ta trợn tròn mắt
như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời nào đó. Tống Dật Tuấn chỉ
cười hỏi tại sao cô ta lại đứng ngây người ra vậy, lúc đó Vu Tiểu Giai
mới định thần lại được rồi cùng hai người đi vào trong phòng tiệc.
Tiệc cuối năm của JSCT được đặt theo tiệc của người Trung Quốc, đây
là truyền thống của Tập đoàn JS, họ đã ở Trung Quốc mười năm nên muốn
thể hiện sự gần gũi với nhân viên hơn bằng cách tôn trọng thói quen của
người Trung Quốc, đây chính là một thông lệ mà lãnh đạo Tập đoàn JS đặt
ra. Cho nên, nếu so với những bữa tiệc buffet của các công ty nước ngoài khác, mặc dù bữa tiệc cuối năm của JSCT rõ ràng không mang phong cách
của người phương Tây, nhưng nó cũng không kém phần xa hoa.
Mỗi năm họ lại tổ chức một lần, nhưng nhân viên bình thường không
mong đợi thứ gì khác, họ chỉ trông chờ lúc rút thăm trúng thưởng để lấy
may mắn đầu năm mới. Wagner - CEO và Chu Hâm - CFO khu vực Trung Quốc bộ phận Thông tin Tập đoàn JS lần lượt đứng lên nói đôi lời chúc mừng ngắn gọn. Nội dung vẫn là ca ngợi những cống hiến của JSCT tại Trung Quốc
trong năm qua, họ lặp đi lặp lại việc JSCT đã đưa doanh số bán hàng tăng từ năm trăm triệu trong năm ngoái lên đến sáu trăm tám mươi triệu trong năm nay, còn cả lợi nhuận trước thuế khiến mọi người không ngớt lời
khen ngợi, điều này khiến Tổng giám đốc Roger và giám đốc các bộ phận
Bán hàng cươi cười hớn hở. Còn các nhân viên, ai nấy cũng chỉ mong đợi
lương bổng năm tới này tăng cao hơn một chút. Tuy nhiên, năm nào cũng
vậy, sự hùng hồn của các lãnh đạo và bữa tiệc thịnh soạn trong buổi họp
cuối năm luôn thay thế cho sự tăng lương.
Hy vọng, thất vọng rồi lại hy vọng, năm nào việc này cũng lặp đi lặp
lại, đây chính là sự thực ở chốn công sở, mọi người đều biết rất rõ,
buổi tiệc cuối năm là để chúc mừng công ty, mừng cho thắng lợi của cả
một tập đoàn, chứ không phải thắng lợi của một cá nhân.
Tổng giám đốc lần lượt cảm ơn những lời chúc của CEO và CFO, sau khi
nói thêm vài câu, ông ta chuẩn bị tuyên bố tập thể xuất sắc nhất năm
nay.
Tổng giám đốc bình thường rất ôn hòa, nhiều người nói rằng dù ông
đang cáu giận cũng rất ít khi vội vàng, đây cũng là lý do tại sao JSCT
có thể giống như nồi nước ấm không lạnh mà cũng không nóng sau khi ông
nhậm chức, thành tích tốt hay xấu trong sự nghiệp dường như đối với ông
đã không còn quan trọng, ông cũng là người ngồi lẫn trong hàng ngũ JSCT
đang đợi về hưu. Mặc dù việc này thật mỉa mai nhưng quả thực chuyện đó
là có thật. Tập đoàn JS nằm trong top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới, người có thể hô mưa gọi gió, trải qua biết bao gian khổ cũng đến
ngày phải “thoái vị nhường ngôi”, chắc chắn khó tránh khỏi cảm giác có
chút gì đó tiếc nuối nhưng có thể rút lui an toàn cũng là một việc hết
sức may mắn rồi.
“Tập thể xuất sắc nhất năm nay là…” Tổng giám đốc đột nhiên dừng lại, mọi người đang dỏng tai lên nghe thì thấy trên