
Thiệu Kiệt hơi mỉm cười, cầm lấy ly rượu trong tay Tô Duyệt
Duyệt, nói: “Rất vui lại được làm đồng nghiệp của mọi người”, ly rượu
vừa được nâng lên, Tống Dật Tuấn đã đứng ở bên cạnh, lắc lắc ly rượu
vang đỏ trên tay một cách tao nhã, nói: “Edward, các anh là một bầy sói
đói, nhân lúc tôi không có mặt đến bắt nạt người đẹp của bộ phận chúng
tôi.”
“Khà khà.” Edward sượng mặt, cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Đâu có?
Một chút cơ hội tôi còn không có ấy chứ, xem xem, mới chỉ gọi là kính
rượu thôi thế mà đã lù lù xuất hiện hai người đàn ông anh tuấn ngăn lại, tôi còn chưa nếm một giọt rượu nào đâu.”
“Bảo vệ bông hoa của bộ phận mình là điều mà sứ giả hộ hoa như tôi
đây nên làm, anh yên tâm, rượu mà tôi thiếu anh tôi sẽ uống, hai ly đổi
thành bốn ly.”
Edward vẫn còn định nói gì đó, Tống Dật Tuấn đã chạm ly với anh ta,
vì thế có không đồng tình đi chăng nữa thì lời anh ta muốn nói cũng phải nuốt vào bụng, hơn nữa, Tống Dật Tuấn vừa mới nổi lên, lại còn được
người đang ngồi ở vị trí chủ tịch kia luôn sẵn sàng bảo vệ, vuốt mặt
cũng phải nể mũi, làm phật lòng anh ta chẳng phải là một hành động sáng
suốt, vì thế, anh ta đành phải thuận theo.
Giữa lúc rót ly thứ hai, Tống Dật Tuấn hạ thấp giọng nói câu gì đó
rất ngắn gọn với Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt chỉ hơi chau mày rồi quay người rời khỏi bàn, tay bấm điện thoại. Tô Duyệt Duyệt vẫn đứng đó nhưng tình thế thay đổi bất ngờ đã khiến cô trở thành một cái bóng mờ
nhạt. Vết đau trên mu bàn chân xuyên đến tận tim, nhìn Tống Dật Tuấn vì
mình mà uống liền bốn ly rượu vang, mặt và cổ đỏ lừ, nóng rần lên khiến
lòng cô vô cùng lo lắng. Đồng nghiệp thuộc bộ phận Hành chính đang đứng
đằng xa chúc rượu phòng Tài vụ nhìn thấy Tống Dật Tuấn uống liền bốn ly, đưa mắt nhìn nhau rồi cũngtiến lại phía bộ phận Quản lý hợp đồng, thi
nhau mờirượu anh, luôn miệng nói: “Kevin, tửu lượng của anh càng ngày
càng khá đấy.”
“Khụ, khụ…” Uống liền sáu, bảy ly, vị của rượu đã chẳng còn thơm nồng nữa rồi, thay vào đó là một mùi rất khó chịu trào lên từ dạ dày xông
lên tới tận cổ họng Tống Dật Tuấn, kìm không nổi, anh ho liền hai tiếng, Tô Duyệt Duyệt đứng bên, vội nói: “Kevin, đừng uống nữa.”
“Mọi người đang vui mà.”
Tống Dật Tuấn vừa xua xua tay, Giám đốc bộ phận Hành chính đã lại tới vỗ vai anh, cười nói: “Lãnh đạo các anh uống khá đấy, cả ngàn ly không
say ấy chứ. Chị Shelly không ở đây, tất nhiên phải nhờ cả vào anh ấy
rồi.”
Lúc này, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện, thì ra Shelly đã rời khỏi chỗ
ngồi đến phía bộ phận Tài vụ, cô ta hăng say nói chuyện với mấy nhân
viên của bộ phận bên đó.
Rượu cứ hết ly này đến ly khác được rót ra, Tống Dật Tuấn phải chạy
vào nhà vệ sinh hai lần nhưng vẫn không trụ nổi, đến lần thứ ba bước ra, mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh đã biến mất hoàn toàn, thay
vào đó là mùi rượu nồng nặc. Lần này, Tô Duyệt Duyệt không yên tâm, đi
theo anh đến chỗ hành lang, nhìn thấy anh chân nam đá chân chiêu, liên
tục đưa tay quệt đôi môi ướt nhoèn, cô vội chạy lên phía trước, nói:
“Anh đừng uống nữa, uống như vậy sẽ hại dạ dày đấy.”
“Duyệt… Duyệt Duyệt…”
Tống Dật Tuấn ngước mắt định thần, đôi chânchệnh choạng, đâm sầm vào
bức tường lạnh băng phía trước, tay quờ quạng muốn túm lấy vật gì đó để
giữ thăng bằng nhưng lại chỉ nắm được không khí, khuỷu tay đập vào bức
tường đau điếng. Tô Duyệt Duyệt vội chạy đến đỡ anh, Tống Dật Tuấn vịn
vào cô, tựa sát người vào tường, hít vào thật sâu, tự chế giễu nói: “Bị
em nhìn thấy bộ dạng thảm thương này rồi.”
“Nếu không phải vì em ăn nói vụng về thì anh đã không bị chuốc nhiều
rượu đến vậy.” Tô Duyệt Duyệt đứng bên cạnh vô cùng áy náy, vài sợi tóc
mai rủ xuống chấm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của anh, khuôn mặt đỏ lừ
vì say rượu đã dần dần trở nên trắng bệch, đây là khuôn mặt chỉ người
say khướt mới có. Tô Duyệt Duyệt hiểu rõ điều này, cô còn nhớ trong buổi liên hoan chia tay hồi đại học, cô say khướt, nôn thốc nôn tháo những
gì đã ăn rồi liên tục ợ chua, cho đến khi cả người run lên bần bật, vã
những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Đây là sự khó chịu không thể hình dung nổi, Tô Duyệt Duyệt lấy khăn
giấy đưa cho Tống Dật Tuấn, nói: “Anh lau mồ hôi đi, nên về sớm một
chút, dù sao giờ bọn họ cũng chẳng thể nhận ra ai còn ai ở, hình như
Thiệu Kiệt vẫn chưa quay lại.”
Tống Dật Tuấn cầm tờ giấy ăn, lau mồ hôi trên trán, nghe thấy cô nhắc đến Doanh Thiệu Kiệt thì bỗng khựng lại, hơi cúi xuống nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, đôi mắt trong veo hằn lên mấy tia máu đỏ vì rượu quá
nặng nhưng vẻ dịu dàng trong ánh mắt ấy không hề giảm đi chút nào, ngược lại, ánh sáng lờ mờ xung quanh càng khiến anh nhìn cô trở nên hiền dịu
hơn.
“Đi cùng anh một đoạn, được không?”
Giọng anh cuốn hút như thể chứa đựng luồng từ trường rất mạnh, hút
hết mọi thứ xung quanh về phía mình chỉ trong giây lát, Tô Duyệt Duyệt
cố gắng lảng tránh ánh nhìn của anh nhưng ánh mắt cô lại không chịu tuân theo sự điều khiển của não, cứ ì ở đó như thể bị cục nam châm là đôi
mắt kia hút chặt lấy. Lúc này, hơi thở của cô