Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323325

Bình chọn: 7.5.00/10/332 lượt.

như ngưng lại, anh quá

hoàn hảo, trong mắt cô, anh giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích, còn cô chỉ là con vịt xấu xí, làm sao sánh với anh chứ.

Tuy nhiên lúc này, trong lòng cô đang tồn tại niềm kích động xen lẫn

lo lắng, đó là sự bày tỏ tình cảm của anh, sự quan tâm của anh, hơn thế

nữa là sự bảo vệ vừa rồi của anh. Anh đã vì mình nên mới ra nông nỗi

này, hoàng tử có thể làm nhiều việc như vậy vì vịt con xấu xí, tầm

thường ư, cô không thể tìm ra được lý do từ chối, bởi lẽ từ chối là quá

phũ phàng.

“Để em đi lấy túi xách, anh yên tâm, không ai chú ý đến em đâu.” Cô

gái mặc váy ngắn, mím chặt môi, tập tễnh đi về phía phòng tiệc. Tống Dật Tuấn giơ tay sờ lên trán, anh say thật rồi, anh đã quên cả việc cô bị

Như An Tâm giẫm vào chân khi bước lên bục, vậy mà còn bảo cô đi cùng anh một đoạn nữa, những lời tệ như vậy mà vẫn có thể nói ra được. Anh muốn

gọi cô nhưng lại thấy cô đột nhiên cúi xuống nhặt đồ bị rơi cho nhân

viên phục vụ rồi mới bước vào trong.

Đó là một hành động hết sức giản đơn nhưng biết bao người đi ra đi

vào mà không một ai dừng lại giúp, Tống Dật Tuấn hơi nhếch miệng, con

tim tĩnh lặng bất giác dậy sóng, anh từng muốn làm một người như vậy,

chỉ có điều hiện thực quá tàn khốc. Trở thành một người lương thiện

giống như cô, có lẽ đối với anh, đó chỉ còn là giấc mộng mà thôi.

Khi Tô Duyệt Duyệt lấy túi xách trở lại, Tống Dật Tuấn đã gọi taxi,

không đợi Tô Duyệt Duyệt hỏi vì sao, anh đã thủng thẳng leo lên xe, ngồi vào băng ghế phía sau, nói: “Cho chúng tôi tới Viện 3.”

“Sao thế? Anh say nên khó chịu à?”

Tô Duyệt Duyệt nghe nói đến bệnh viện, vội vàng hỏi Tống Dật Tuấn,

tài xế có vẻ không hài lòng, nói: “Anh đừng có nôn ra xe tôi nhé, tôi

vừa đổi bộ bọc ghế màu trắng, ngày mai công ty tôi sẽ kiểm tra đấy!”

“Tôi không sao, nói chuyện vẫn bình thường mà.” Tống Dật Tuấn phản

bác rồi quay lại nhìn vẻ mặt còn đang ngơ ngác của Tô Duyệt

Duyệt, cười nói: “Đến để kiểm tra cái chân của em.”

“Chân của em?”

“Lẽ nào em định nhảy lò cò mãi như thế?”

“Nhảy lò cò ư? Ha ha…” Cô bật cười thành tiếng, trong chiếc ô tô chật hẹp vang lên tiếng cười giòn tan, sau mấy giây, chợt ý thức rằng có lẽ

mình đã gây ồn ào quá chăng, cô vội mím chặt môi, nói thật khẽ: “Không

phải nhảy lò cò, mà là nhảy cóc.”

“Cô gái ngốc nghếch.”

Tài xế taxi thấy hai người ngồi sau cười nói vui vẻ mới yên tâm lái

xe lao đến Viện 3. Trên đường đi, Shelly gọi điện cho Tống Dật Tuấn hỏi

xem anh đang ở đâu, Tống Dật Tuấn chỉ nói đang về nhà, nhưng chỉ một

phút sau, điện thoại lại reo lên, Tống Dật Tuấn liền ấn nút tắt cuộc gọi rồi anh giải thích với cô đó chỉ là cuộc gọi quấy rầy mình. Tô Duyệt

Duyệt thấy anh không hề nhìn cô, không những vậy, anh còn cố ý ngoảnh

mặt đi, nhét điện thoại đang cầm trên tay vào túi, cô biết anh đang muốn giấu giếm điều gì đó, anh không nói là vì không muốn để cô lo lắng linh tinh cho anh chăng?

Hoặc anh thật sự đã coi cô là bạn gái của anh.

Yêu đương.

Những người đang yêu đều như vậy ư?

Khi đến Viện 3, trước cổng viện, người ta đang lắp đặt cống ngầm, mấy cái hố trên đường khá sâu, họ chỉ gác vài tấm gỗ rất đơn giản lên trên

cho mọi người đi lại. Mặc dù hơi vô lý nhưng cũng không còn cách nào

khác, Tống Dật Tuấn nhún vai nói: “Để anh cõng em qua.”

“Anh uống nhiều như vậy còn đòi cõng em à? Không cần đâu, có một đoạn đường thế này, em không sợ.”

“Không nói nữa, anh cõng em qua.” Tống Dật Tuấn xắn ống tay áo, khom

lưng xuống, đợi Tô Duyệt Duyệt leo lên. Thấy cô vẫn còn do dự, anh liền

dùng chiêu khích tướng: “Sao thế, sợ anh uống say rồi hất ngã em xuống

à?”

“Chứ lại không à?”

Khi áp sát vào lưng anh, cô có thể nghe được nhịp đập của trái tim

anh, tiếng đập “thịch thịch” chắc chắn và rất mạnh mẽ. Điều này khiến cô nhớ lại lúc ở Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS, lúc Doanh Thiệu Kiệt

cõng cô xuống tầng, cảm giác lúc này so với lúc đó khác nhau hoàn toàn,

chỉ có điều cô không thể nói được nó khác như thế nào. Nhịp đập con tim

ư? Cảm giác? Hay là…

“Uống say rồi đâm vào người ta à?”

Y tá phòng cấp cứu sau khi đánh giá một lượt hai người, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả ra từ người anh, bèn hỏi Tống Dật Tuấn.

“Không phải, cô ấy bị người ta giẫm vào chân.”

“Ra thế!”

Y tá nhìn Tống Dật Tuấn nhẹ nhàng, cẩn thận đặt Tô Duyệt Duyệt xuống, cũng không thấy có gì đáng lo ngại, nghe Tống Dật Tuấn nói là muốn bác

sĩ khám chân cho cô gái thì cảm thấy anh ta chỉ lo lắng thái quá, chuyện bé xé ra to nên cô ta không làm theo đúng quy trình khám bệnh của bệnh

viện.

“Đừng nghĩ tôi chỉ là một con cừu…”

Nhạc chuông điện thoại reo vang, tên người mà cô đang nghĩ đến trong

đầu hiển thị lù lù trên màn hình điện thoại - Doanh Thiệu Kiệt, chỉ là

chưa kịp nghe thì bác sĩ đã gọi cô vào khám. Tống Dật Tuấn thấyvậy, bèn

cầm ngay lấy điện thoại của Tô Duyệt Duyệt, nói: “Em vào nói rõ tình

hình với bác sĩ đi, để anh nghe điện thoại giúp em.”

Bệnh nhân tới khám không đông lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô

Duyệt Duyệt, khi bác sĩ cởi bỏ chiếc tất dính máu ở bàn chân cô, do máu

ch


Old school Swatch Watches