The Soda Pop
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323215

Bình chọn: 8.5.00/10/321 lượt.

trên núi cao mà lại thiếu tập trung. Doanh Thiệu Kiệt

hiểu Vu Phong muốn nói gì, uống một ngụm, hỏi: “Người phụ nữ đó đi rồi

à?”

“Ở đây đã thay đổi rất nhiều phụ nữ rồi, có thể so sánh với rượu trên giá.” Vu Phong đứng trước giá rượu, nói tới rượu của mình, cũng nói tới nỗi lòng cô đơn của mình.

Phụ nữ?

Đó có thể là vũ khí chí mạng lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông,

bởi vì họ đã hút cạn tình cảm và những phần yếu đuối nhất của đấng mày

râu. Doanh Thiệu Kiệt cũng đã từng trải qua, chỉ là không giống như Vu

Phong, người phụ nữ đó đã chủ động rời xa anh.

Hai người đã uống hết một chai Petrus, Vu Phong bảo Doanh Thiệu Kiệt

cứ đánh anh ta cho hả giận, Doanh Thiệu Kiệt nhìn anh ta, đó không phải

là lời nói trong lúc say, đó là những lời nói thật lòng. Đây là sự tự

trách mình đã không có trách nhiệm với gia đình này, ngày đó, nếu anh ta không rời khỏi gia đình thì có lẽ sự việc đã không phức tạp như bây

giờ.

Vu Phong nắm tay Doanh Thiệu Kiệt đập mạnh vào ngực mình, ánh mắt uất hận kia là sự quy tội cho những lỗi lầm của bản thân, anh ta muốn nhận

được sự trừng phạt của đối phương. Doanh Thiệu Kiệt nhìn thẳng vào anh

ta, bàn tay vốn bị buộc phải đập vào ngực đối phương nhưng nỗi hận trong lòng bỗng nhiên bùng phát, đã nắm chặt lại thành quả đấm, giáng mạnh

vào anh ta một cái uất hận, giọng nói cất lên chứa đầy sự tức tối: “Vu

Phong, anh là người phụ bạc! Anh đối xử với chị tôi như thế à? Quả đấm

này tôi đấm thay cho chị!”

Vu Phong bị đấm đau, ngã chúi xuống sofa, Doanh Thiệu Kiệt đè lên

người anh ta, lại đấm thêm một cú nữa, cúc áo sơ mi màu xanh rơi xuống

đất. Doanh Thiệu Kiệt thở hổn hển, nói: “Đây là đánh thay cho Thao

Thao!”

“Được!...” Vu Phong đưa tay lên quệt miệng, nhổm nửa người dậy, vung

nắm đấm về phía Doanh Thiệu Kiệt, quát lớn: “Đây là đánh thay chị của

cậu!”

Doanh Thiệu Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã lãnh trọn cú đấm của Vu

Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, sự tích tụ bao

năm dường như tan biến hết. Anh đã cười, sau khi bị Vu Phong đấm một

quả, kết cục lại cười.

Đêm đó, họ đã đánh nhau rất lâu, sau đó nằm vật trên sàn nhà ấm áp.

ngắm nhìn chùm đèn pha lê rực rỡ treo trên trần nhà, ánh đèn lung linh,

rạng ngời giống như vẻ đẹp của người phụ nữ mà họ đều biết đó, một vẻ

đẹp khiến người ta không thể quên.

Nước mắt, nước mắt cuối cùng cũng đã tuôn rơi.

Ngày hôm sau, Tô Duyệt Duyệt tới quán cà phê Nếu Yêu, đợi một lúc vẫn chưa thấy bóng dáng Mèo con đâu. Xưa nay, cô chưa từng ngồi một mình

trong quán cà phê bao giờ, giờ ngồi gần cửa sổ cảm thấy không thoải mái, đặc biệt người phục vụ còn nhiệt tình hỏi cô gọi đồ gì tới hai lần, cô

chỉ nói là đang chờ người quen.

Cô gọi điện cho Mèo con mấy lần mà cô ấy không nghe máy, trong lòng

thầm trách Mèo con từ lúc nào đã giống mèo lười rồi? Đúng lúc đó, đột

nhiên nghe thấy tiếng Mèo con gọi: “Duyệt Duyệt!”

“Mèo con xinh...” Tô Duyệt Duyệt còn chưa nói hết câu thì thấy bên

cạnh Mèo con còn có một người đàn ông nữa, dáng người không cao, khoảng

hơn một mét bảy, mắt to, mặc một chiếc áo len kẻ ngang, nhìn thấy Tô

Duyệt Duyệt thì mỉm cười lịch sự. Mèo con vẫn như bình thường, ăn mặc

thời trang, nụ cười tươi tắn, thấy Tô Duyệt Duyệt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, liền giới thiệu: “Đây là Phương Vĩ, bạn của mình.”

Mèo con lại giới thiệu Tô Duyệt Duyệt với Phương Vĩ, Tô Duyệt Duyệt

khó chịu nhìn Phương Vĩ ngồi đối diện, còn Mèo con ngồi bên cạnh mình.

Ngay sau đó, người phục vụ mang thực đơn tới, Mèo con hỏi ý kiến mọi

người dùng gì, nhưng Tô Duyệt Duyệt mặt xì xị, đã lâu rồi không gặp Mèo

con, khó khăn lắm mới có được một lần còn dẫn theo cả bạn tới, bực hết

chỗ nói.

Nhưng Mèo con không cảm thấy thế, cô rất tự nhiên hỏi Tô Duyệt Duyệt

về chuyến đi Bắc Kinh, Phương Vĩ ngồi im lặng từ nãy đến giờ cũng bắt

đầu nói về Bắc Kinh.

Phương Vĩ học ở Bắc Kinh, có bằng thạc sĩ chuyện ngành vật liệu, hiện nay đang làm việc ờ công ty của bố, là người vừa có trí thức lại có văn hóa. Sau một hồi trò chuyện, anh cũng không còn ngượng ngùng như lúc

đầu nữa, nói tới một số chuyện của mình, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên thấy

đây giống như một cuộc mai mối, đặc biệt là ánh mắt của Phương Vĩ, thỉnh thoảng lại dò xét mình. Tô Duyệt Duyệt huých khuỷu tay vào người Mèo

con, nói: “Mình đi vệ sinh, có đi không?”

Mèo con lập tức hiểu ý, bảo Phương Vĩ ngồi chờ một lát rồi cùng Tô

Duyệt Duyệt đi ra nhà vệ sinh. Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt

đã hỏi Mèo con: “Này, mình biết tỏng rồi nhé, nhưng chưa được phép của

mình mà đã tự động sắp xếp buổi gặp mặt này là sao hả?”

Mèo con cười khì khì một tiếng, trả lời: “Chẳng phải sợ cậu thành gái ế sao? Hôm trước mình đọc sách thấy nói rằng thời buổi bây giờ phụ nữ

làm văn phòng rất dễ ế chồng, mình thấy cậu rất bận, rất giống tình

trạng như trong sách nói. Thấy người ta chưa có bạn gái nên dắt tới cho

cậu xem mặt. Cậu nói là làm mối thì là làm mối, nếu không thành thì cũng coi như quen thêm một người bạn.”

“Lại còn không à, mình chưa có bạn trai, người ta chưa