
o vệ quát ầm lên, khách qua đường đều
ngoái đầu nhìn biển số xe của ciếc ô tô đó, tuy nhiên còn chưa kịp nhìn
ra số cuối thì chiếc ô tô đã biến mất.
“Đồ điên!” Những người qua đường tình cờ đều la lên một câu giống nhau.
Mấy hôm sau, cuộc sống của Tô Duyệt Duyệt bình lặng trôi đi chỉ vì cô rất bận, bận đến mức còn chưa làm báo cáo về chuyến đi công tác Bắc
Kinh, đến thứ Sáu sực nhớ ra thì lại bị phòng Tài Vụ trả lại đơn xin đi
công tác vì thiếu phê duyệt của Tống Dật Tuấn. Vất vả chạy lên chạy
xuống cuối cùng cũng tìm được anh ta xin chữ ký, lúc này Tô Duyệt Duyệt
mới yên tâm như trút được tảng đá đè nặng trong lòng. Dù sao, công tác
phí không hề nhỏ, bằng hơn một tháng lương của cô. Nếu trước đó không
tiết kiệm được chút tiền thì cô đã không thể gánh nổi chi phí cho chuyến công tác này. Như vậy, tuần sau lĩnh được công tác phí, cô đã có thể
trả tiền xe cho Doanh Thiệu Kiệt rồi.
Cũng giống Tô Duyệt Duyệt, Doanh Thiệu Kiệt vô cùng bận rộn với dự án S ở Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS, hằng ngày đều phải trao đổi công
việc qua điện thoại với Wagner, hơn nữa sắp xếp công việc đều thông qua
hình thức gửi email. Doanh Thiệu Kiệt cố gắng kiểm soát công việc trong
tuần, như vậy thứ Bảy tới có thể yên tâm đến đồn công an. Hứa Dương đã
gọi điện thoại báo thứ Bảy này Thao Thao và một vài đứa trẻ được giải
thoát khác sẽ trở về, nghĩ tới chuyện đó, Doanh Thiệu Kiệt đến nay vẫn
không thể quên, là do lỗi của anh, mọi chuyện đều là lỗi của anh.
©STENT
Thứ Sáu, gần tan giờ làm JSCT thông báo chính thức về buổi họp liên
hoan cuối năm, nói là hai tuần nữa, buổi liên hoan sẽ được tổ chức tại
quán bar Châu Tế, tới lúc đó, CEO và CFO của phòng thông tin Tập đoàn JS đều tham gia.
Thông tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai tất cả nhân viên
trong JSCT. Bộ phận Quản lý hợp đồng đương nhiên cũng bàn tán xôn xao
giống như các bộ phận khác.
“Wagner đã hai năm không dự buổi họp liên hoan cuối năm của JSCT.”
Bất kỳ sự việc nào cũng đều không thoát khỏi cặp mắt tinh quái của Vu
Tiểu Giai, cô ta ngồi trên ghế xoay, chân dạng ra hai bên như mái chèo,
trượt tới giữa phòng, dường như sắp nói ra một chuyện vô cùng quan
trọng.
“Bộ phận Thông tin Tập đoàn JS có năm công ty, ông ta không đến JSCT
cũng là điều rất bình thường thôi.” Câu nói tiếp theo này là của Tiểu
Ngô, đúng lúc cô ta đưa cho Tô Duyệt Duyệt bản hợp đồng cuối cùng của
tuần này, tiện thể chêm vào một câu.
“Phải rồi. Đã có CFO, ông ta sẽ không cần phải đến.”
“Ái chà, tôi thấy mọi người đều thiếu khả năng phân tích. CEO và CFO
ai lớn hơn?” Vu Tiểu Giai quan sát nét mặt biểu cảm của mọi người xung
quanh, không ai nói gì nhưng đều ngầm so sánh, ở Tập đoàn JS, CEO và CFO tuy cấp bậc ngang nhau nhưng quyền lợi của CEO lớn hơn vì CEO nắm quyền tiêu thụ, hơn nữa còn rành cả kỹ thuật. Tiểu Giai ước chừng mọi người
đã ngầm so sánh xong bèn nói tiếp: “Theo phán đoán của tôi, lần này CEO
và CFO cùng tham gia buổi họp cuối năm hẳn là...”
Vu Tiểu Giai nói đến đây, điện thoại đột nhiên vang lên, thế là nhảy
bổ ra khỏi ghế, nháy mắt làm ra vẻ thần bí, trở về chỗ ngồi nghe điện
thoại. Những người xung quanh nghe Vu Tiểu Giai nói lấp lửng đến đây,
đang lục tục trở về chỗ ngồi, lại thấy Vu Tiểu Giai nói to một câu:
“Thật ư?”
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Vu Tiểu Giai, chỉ thấy Vu Tiểu Giai bước tới bên cạnh Tô Duyệt Duyệt nãy giờ vẫn ngồi im không góp tiếng
nào, vừa tắt điện thoại vừa ôm cánh tay Tô Duyệt Duyệt, hạ thấp giọng
nói: “Vừa nhận được mật báo, Kim cương Vương lão ngũ nhà cô sắp tới JSCT của chúng ta nhé.”
Tuy không quay ra bàn luận với các đồng nghiệp về buổi họp liên hoan
cuối năm nhưng giọng nói oang oang như cái loa của Vu Tiểu Giai đều lọt
vào tai cô không sót một từ. Vu Tiểu Giai cố tình nhấn mạnh mấy chữ “Kim cương Vương lão ngũ nhà cô” là để thử xem phản ứng của Tô Duyệt Duyệt
ra sao, song lại thấy Tô Duyệt Duyệt vẫn điềm nhiên như không, Vu Tiểu
Giai bèn ghé sát vào tai cô, nói khẽ: “Anh chàng đẹp trai đó ở tầng
trên, đừng có giả vờ thản nhiên như thế.”
Anh chàng đẹp trai đó ở tầng trên?
Nhíu mày chỉ tay hướng lên tầng trên, Tô Duyệt Duyệt trố mắt nhìn Vu Tiểu Giai: “Cô nói anh ta à?”
“Đúng thế, nhà cô có mấy anh chắc?”
Vu Tiểu Giai cười bí hiểm, trêu Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt trả
lời không mấy hào hứng: “Tôi và anh ta chỉ là quen biết nhau thôi, ngay
cả bạn bè cũng không phải.”
“Tôi không tin đâu.” Vu Tiểu Giai đang nói thì từ phía sau vọng lại
tiếng của Shelly: “Vu Tiểu Giai, hôm nay lại có chuyện quái quỷ gì cần
nói riêng với Sue thế?”
“Shelly?” Vu Tiểu Giai lập tức đứng thẳng người nhìn Shelly, cười cười nói: “Chỉ là nói chuyện CFO sắp tới.”
“Thật không?” Shelly hỏi lại.
“Đúng mà, ai mà không biết CFO là “đại kháo sơn” của Kevin, à, mà
không, là của bộ phận chúng ta.” Vu Tiểu Giai nói thẳng tưng không chút
ngại ngùng. Chuyện này trước đây Tô Duyệt Duyệt cũng có nghe nói đến,
rằng Tống Dật Tuấn là giám đốc bộ phận được CFO vô cùng sủng ái.
“Biết thì tốt, tới buổi họp liên hoan cuối năm mọi ngườ