
như Tống Dật
Tuấn, cô sao có tư cách mơ tưởng tới? Cô chỉ là cấp dưới, làm tốt công
việc của mình mới là điều quan trọng nhất. Hít một hơi thật sâu, hít cả
hơi thở anh ta vừa để lại trong phòng, dường như bức ảnh chụp lúc đắp
Cừu lười biếng ở Bắc Kinh lại hiện lên trong tâm trí.
Sáng thư Hai, chiếc xe Polo màu đen đang thẳng tiến về phía cổng vườn hoa Mỹ Lệ, đột nhiên, một “con cừu lông trắng” vung vẩy hai tay lừ lừ
tiến lại, chặn ngang phía trước bên phải xe, người đàn ông giật mình,
phanh kít lại, chăm chú nhìn “chú cừu lông trắng” kia, hỏi: “Đâm vào
chưa? Đâm vào chưa?”
“Này tên mũi lọ hoa kia, tôi nói cho anh biết, thứ Sáu tôi gửi tin
nhắn cho anh, sao anh không thèm trả lời hả? Tôi đã ký hợp đồng với anh
rồi, anh định hủy hợp đồng sao, khi ở Bắc Kinh còn chiếm phòng của
tôi...”
Cứ hễ mở miệng nói với anh, giọng cô lại như suối nguồn tuôn chảy,
rất khí thế và hung hãn, không ngừng nghỉ dẫu chỉ là giây lát, còn anh
không đối đáp một lời, bất chấp những ánh mắt xung quanh, anh kéo cô vào trong xe, khởi động máy.
Hành động quyết đoán và mạnh bạo của anh khiến Tô Duyệt Duyệt nhạc
nhiên, kinh hãi, hồi lâu không nói câu nào, tới khi xe chạy được một
đoạn mới dần dần lấy lại được “khí thế”, lên giọng nói: “Anh làm gì mà
thô bạo thế?”
Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy cô khoanh hai tay
trước ngực, vẻ mặt hằm hằm tức tối, tránh để “hỏa chiến” dâng cao, anh
cố gắng giữ im lặng. Tư duy của đàn ông khác với phụ nữ, khi đàn ông cố
chấp im lặng, phụ nữ lại muốn dấu tranh tới cùng cho đến khi hạ gục đối
phương, khiến đối phương không chống đỡ nổi mới “gõ chiêng thu binh”
trong tư thế của người chiến thắng.
“Hôm nay là thứ Hai, còn mấy ngày nữa tôi mới trả tiền xe cho anh
được. Đã không chờ tôi, nhìn thấy tôi còn chuồn đi. Sao thế, sợ tôi đòi
tiền khách sạn của anh à? Tên keo kiệt kia, anh đúng là, tôi đã gửi tin
nhắn cho anh rồi, anh chẳng thèm trả lời, may mà sáng sớm hôm nay tôi
đứng chờ sẵn ở đây, nếu không anh đã chuồn mất rồi!”
“Cô nhắn tin? Tôi, tôi không nhận được.”
“Đừng hòng lừa tôi, tôi có chứng cứ, trong điện thoại vẫn còn lưu tin nhắn đây này.”
Tô Duyệt Duyệt lục tìm tin nhắn, tìm một lúc mới phát hiện thấy mình
đã phạm sai lầm, tin nhắn soạn rồi nhưng rốt cuộc lại nằm trong tin
nháp. Bây giờ nhớ lại, đúng là lúc đó cô mải tiễn Tống Dật Tuấn nên
luống cuống bấm nhầm. Hai má đỏ ửng, bấm bấm điện thoại, ra chiều vẫn
đang tìm kiếm. Doanh Thiệu Kiệt nhìn cô gái qua gương chiếu hậu, biết
chắc tin nhắn được nhắc tới kia có tới tám phần đã không được gửi đi.
Cô yên lặng giả vờ nhìn ra phía ngoài xe.
Anh cũng yên lặng, giả vờ chăm chú lái xe.
Cho đến khi tới bãi đỗ xe, Doanh Thiệu Kiệt mới nói buổi tối sẽ trả
Bồn tắm nhỏ cho Tô Duyệt Duyệt, cô bỗng thấy anh rất “trượng nghĩa”.
Một tuần không tới JSCT, mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi
nhưng Vu Tiểu Giai kéo Tô Duyệt Duyệt vào một góc, thấp giọng hỏi: “Này, tôi hỏi cô một câu, cô phải trả lời thật đấy nhé!”
“Gì thế?” Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên, Vu Tiểu Giai luôn rất tinh quái, vấn đề cô ta muốn nói đương nhiên sẽ không liên quan tới công việc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, thấy Tô Duyệt Duyệt đồng ý, cô ta liền hỏi
chuyện liên quan tới Emma. Tuy mới đến JSCT nhưng Tô Duyệt Duyệt cũng
nắm rõ quy định nơi công sở, đó là “không gây chuyện thị phi cho người
khác”, bởi vậy cô chỉ lắc đầu. Ở công ty cũ của cô, từng có một đồng
nghiệp trẻ làm cùng phòng nhìn thấy sếp và một cô gái xinh đẹp đi xem
phim cùng nhau bèn đi kể với mọi người, một đồn mười, mười đồn trăm, bí
mật trở thành điều ai cũng biết, cuối cùng anh ta bỗng nhiên “bốc hơi”
khỏi công ty. Sau này mới biết anh đồng nghiệp đó bị đuổi việc. Kể từ
lần đó, đối với những việc tương tự trong công ty, Tô Duyệt Duyệt thấy
tránh được thì tránh, cô hiểu chỉ một câu sơ suất cũng có thể mất việc
như chơi.
Công ty JSCT lớn như vậy, quan hệ nội bộ lại phức tạp, Tô Duyệt Duyệt càng không dám để xảy ra sơ suất gì trong ba tháng thử việc của mình.
Tiểu Giai không moi được tin nào từ Tô Duyệt Duyệt, tỏ rõ sự thất
vọng, như thể bản thân vừa làm sai việc gì rất quan trọng, định rời đi,
đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, việc của người khác cô không nên nói, còn việc của cô hãy kể cho tôi nghe nhé, hôm nay lúc đi qua cửa bên, vừa hay nhìn thấy cô... hơ hơ... chui ra từ chiếc
xe của Kim cương Vương lão ngũ đó, hai người...”
“Đừng nói mò, chúng tôi chẳng qua là tiện đường nên tôi đi chung xe với anh ta thôi.”
“Ồ...” Vu Tiểu Giai kéo dài giọng, tiếp tục điều tra cặn kẽ Tô Duyệt
Duyệt: “Vừa gửi thư cho nhau, vừa đi chung xe, chắc chắn là có vấn đề.”
“Thôi nào, thôi nào, không có gì hết, cô nhìn tôi xem, mặt không đỏ,
tim không đập mạnh, có vấn đề gì được chứ?” Tô Duyệt Duyệt nghênh mặt
nói với Tiểu Giai, chỉ thấy cô ta lắc lắc đầu, nói: “Mặt cô đỏ lên rồi
kìa.”
Nói xong, cô ta quay người đi không thèm để ý đến Tô Duyệt Duyệt, Tô
Duyệt Duyệt sững người lại, vội nhìn mình trong gương, quả nhiên mặt đỏ
thật. Đúng là lạy ông t